Mặc dù nàng không biết tại sao Mộ Từ lại thoát ly cốt truyện, đột nhiên xuất hiện ở Đông Hoang của hạ giới, lại còn tự mình lập tông môn thu nhận đồ đệ.
Nhưng dựa theo thái độ kiên quyết phản đối của Mộ Từ đối với việc hai người kia kết thành đạo lữ trong truyện, nhiệm vụ này căn bản không thể hoàn thành.
Cho nên, nàng chỉ cần xem kịch là được.
Trước nhà gỗ, Mộ Từ nhìn những người trước mặt, khí chất đột nhiên trở nên lạnh lùng, thần sắc cũng thờ ơ đi vài phần.
Hắn nhìn Lạc Oánh Oánh đang quỳ trên mặt đất, nghĩ đến đủ chuyện kiếp trước, giọng điệu xa cách.
“Lạc tiểu hữu vì sao lại quỳ trước mặt ta? Bản tôn đã từ chức Đại trưởng lão Thiên Võ Thánh Điện, hiện giờ đã là tán tu, không còn là sư phụ của ngươi nữa.”
Đúng vậy, Mộ Từ là người trùng sinh.
Đời trước sau khi bị Ngụy Hành Giản gϊếŧ chết, linh hồn hắn nhìn thấy Lạc Oánh Oánh sau khi khôi phục ký ức không những không báo thù cho mọi người trong Thánh Điện, mà ngược lại còn tiếp tục ân ái với Ngụy Hành Giản, hắn tức đến mức trùng sinh.
Sau khi trùng sinh, hắn vừa mở mắt đã thấy Lạc Oánh Oánh dẫn theo Ngụy Hành Giản quỳ trước mặt mình, cầu xin hắn tác thành cho họ kết thành đạo lữ.
Hắn nhìn thấy Ngụy Hành Giản ngay trước mắt, vốn định trực tiếp ra tay trừ khử tai họa này, nhưng một sức mạnh nào đó không cho phép hắn hạ sát thủ với Ngụy Hành Giản, cũng không cho phép hắn tiết lộ thân phận thật sự của Ngụy Hành Giản.
Hắn lại nhìn các trưởng lão và đệ tử bên cạnh cũng giống hệt kiếp trước, không ngừng khuyên hắn đồng ý, cuối cùng lòng nguội lạnh.
Đời trước, vì ngăn cản hai người này kết thành đạo lữ mà hắn khiến Lạc Oánh Oánh ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, làm cho tất cả đệ tử trong Thánh Điện đều đau lòng thay cho Lạc Oánh Oánh, sau lưng mắng hắn máu lạnh vô tình.
Mà Điện chủ và các trưởng lão khác vì ghen tị với thiên phú trác tuyệt của hắn cũng nhân cơ hội xa lánh hắn, khiến hắn trở thành kẻ bị mọi người chán ghét trong Thánh Điện. Đời trước hắn đã bồi dưỡng không ít đệ tử ưu tú cho Thiên Võ Thánh Điện, càng vì báo thù mà hao phí mấy trăm năm thời gian, xem như đã trả hết ân tình bồi dưỡng của Thiên Võ Thánh Điện đối với hắn.
Đời này, Mộ Từ không muốn làm kẻ ác chia rẽ uyên ương nữa, cũng không muốn dính dáng đến ân oán của hai Thánh Điện lớn, dứt khoát mặc kệ tất cả.
Sau khi Lạc Oánh Oánh khóc lóc thảm thiết kiên quyết đòi kết thành đạo lữ với Ngụy Hành Giản, Mộ Từ đã dứt khoát từ chức Đại trưởng lão ngay trước mặt mọi người, để lại một câu ‘tự mình cầu phúc’ rồi rời khỏi Thiên Võ Thánh Điện, đến hạ giới làm một tán tu tiêu dao, chuẩn bị thu vài đồ đệ vừa mắt để dưỡng lão.
Ai ngờ đám người này lại tìm đến tận đây dây dưa hắn?
Chẳng phải hắn đã không còn quản chuyện của Lạc Oánh Oánh nữa sao? Sao vẫn còn khóc lóc như vậy?
Nghe lời nói phủi sạch quan hệ của Mộ Từ, Lạc Oánh Oánh khóc càng đau lòng hơn: “Sư phụ, người từ chức Đại trưởng lão, chắc hẳn là đã thất vọng về Oánh Nhi lắm rồi. Oánh Nhi không ngờ sư phụ lại tức giận đến mức rời khỏi Thánh Điện, đều là lỗi của Oánh Nhi, cầu xin sư phụ đừng giận nữa.”
Các đệ tử đi theo đều là những người xuất sắc của Thiên Võ Thánh Điện, bọn họ cũng đều vô cùng sốt ruột: “Đại trưởng lão xin đừng tức giận nữa, chuyện này là do sư muội có chút tùy hứng, chúng tôi đã trách phạt nàng rồi, ngài tuyệt đối đừng xúc động ạ!”
Điện chủ và các trưởng lão khác cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy Mộ Từ, ngươi đã cẩn trọng bồi dưỡng đệ tử cho Thánh Điện, Thánh Điện không thể thiếu ngươi được. Nha đầu Oánh Oánh này ngày thường bị mọi người chiều hư, ngươi tuyệt đối đừng chấp nhặt với tiểu bối, cùng chúng ta trở về đi!”
Nấp trong bụi cỏ, Khương Mặc nhìn cảnh này, vẻ mặt dần trở nên nghi hoặc.
Tình hình thế nào đây? Mộ Từ đã từ chức ở Thiên Võ Thánh Điện sao?
Cốt truyện gốc đâu phải thế này!
Chưa chắc, phải xem tiếp đã!