Trong ánh mắt nàng có vẻ thích thú như đang quan sát một con vật nhỏ.
Đính... đính hôn?
"..."
Tô Ngọc Trần nuốt một ngụm nước bọt.
"Nếu được chị đồng ý, cách chịu trách nhiệm hẳn là... cưới chị! Nhưng..."
"Tôi đồng ý."
Thẩm Vụ cắt ngang lời cô, trả lời dứt khoát.
"Trực tiếp đồng ý có vẻ không được giá cho lắm? Nhưng tôi lại chẳng quan tâm."
"???"
"...!!!"
Tô Ngọc Trần sợ đến mức gần như không nói nên lời, một chiếc giày cao gót trong tay rơi xuống.
"Phì."
Tiếng cười khẽ nhẹ nhàng và mềm mại, đôi mắt hoa đào dừng lại trên khuôn mặt thanh thuần, không vướng bụi trần của Tô Ngọc Trần.
Giọng nói của nàng trở nên đầy ẩn ý: "Đính hôn với ai mà chẳng là đính hôn. Với em thì, tôi thích hơn."
"Dù sao thì tối qua em rất bạo, tôi khá thích dáng vẻ "phá phách" này của em."
"Không ngờ đấy, mang khuôn mặt thỏ trắng ngây thơ, nhưng khi bắt nạt người khác lại chẳng hề nương tay."
"Ầm" một tiếng, trong đầu cô như có một đám mây hình nấm nổ tung.
Tô Ngọc Trần kinh ngạc, cô lại bắt đầu lắp bắp: "Đừng... đừng, chị đừng nói đùa."
"Tôi trông giống đang nói đùa sao?"
"..."
Mặt Tô Ngọc Trần đỏ đến phát sốt, cả người hóa đá tại chỗ.
Cô theo bản năng ôm chiếc giày cao gót mảnh màu vàng còn lại vào ngực, kẹp đống quần áo hỗn độn dưới cánh tay, quấn một chiếc khăn tắm trắng muốt ngang gối, vẻ mặt như lâm đại địch, hoảng hốt bất lực, các đường gân trên mu bàn chân cho thấy cô đang gồng mình hết sức.
Thật yếu đuối, thật bất lực.
"Ừm, để tôi đoán xem."
Ảnh hậu luôn kiểm soát biểu cảm rất tốt, "Em định chịu trách nhiệm với tôi, đúng không? Bé nói lắp."
"À... Nếu... ừm, em sẽ chịu trách nhiệm."
"Nhưng, em thật sự không nhớ tại sao lại như vậy... Không, không phải trốn tránh trách nhiệm, em chỉ muốn nói rằng mình không cố ý làm như vậy..."
Tô Ngọc Trần hoảng loạn, nói năng có chút lộn xộn, nhưng cô thật sự mang đầy vẻ hối lỗi.
Nếu là bất kỳ ai khác, có lẽ sẽ muốn "thừa nước đυ.c thả câu".
Bởi vì Thẩm Vụ còn có một thân phận khác, là đại tiểu thư của tập đoàn tài phiệt Cao Thông.
Vì sắc đẹp, vì lợi ích, những tranh giành ngấm ngầm hay công khai đều không ít, nhưng Tô Ngọc Trần làm sao có thể tính toán được, đến cả tính tiền ba đồng một cân hoa quả hay mười đồng ba cân cô còn không tính nổi.
"Ừm." Thẩm Vụ kiên nhẫn lắng nghe, dường như rất hiểu cô diễn viên nhỏ mới ký hợp đồng này: "Tôi biết em không cố ý, cho em thời gian suy nghĩ."
Tô Ngọc Trần gật đầu lia lịa.
Đôi mắt Thẩm Vụ vốn quyến rũ, khi nhìn người khác, ánh mắt luôn có vẻ mơ màng.
Lúc này, ánh mắt nàng vẫn dừng trên mặt Tô Ngọc Trần, nhưng lại có vẻ đặc biệt nghiêm túc: "Em có muốn gì không?"
Tô Ngọc Trần vốn đang gật đầu, nghe vậy liền lắc đầu lia lịa như trống bỏi.
Mấy lọn tóc xoăn bồng bềnh xõa xuống trán.
Thẩm Vụ khẽ cười, hơi nghiêng người về phía trước, như đang nhẹ nhàng dụ dỗ: "Ví dụ như là, em thiếu gì không?"
"Không, không thiếu." Tô Ngọc Trần trả lời dứt khoát, trả lời xong liền không biết nói gì nữa.
Ánh mắt Thẩm Vụ càng thêm ý vị sâu xa: "Vậy sao, không thiếu gì cả?"
Tô Ngọc Trần ánh mắt kiên định như sắp nhập Đảng: "Đúng vậy, không thiếu gì cả."
"Vậy thì thật là khó giải quyết."
Thẩm Vụ nghe xong, hơi ngả người về phía sau, trọng tâm dồn về sau, cánh tay ngọc ngà chống đỡ cơ thể, cằm hơi nhếch lên.
Nàng nhìn Tô Ngọc Trần, nhìn một hồi lâu: "Vậy em còn đứng đây, là định nói cho tôi biết đáp án em đã suy nghĩ kỹ rồi sao?"
"Không, không phải." Tô Ngọc Trần hoàn hồn, nhặt giày lên, vội vàng lùi về phía cửa, vừa cúi đầu vừa mò mẫm mở cửa: "Vậy em đi trước đây."
Trước khi đóng cửa, cô còn không quên cúi đầu thật sâu với thần tượng, tiền bối lớn, và cả người chị mà cô đã ngủ cùng.
Chiếc giày cao gót trong tay lại rơi xuống, quần áo cũng lần lượt trượt xuống, cô luống cuống nhặt lên mấy lần, mới khó khăn đóng được cửa.
Thẩm Vụ chứng kiến tất cả, im lặng không nói.