Biểu Muội Của Ta Thật Quyến Rũ

Chương 5: Nữ nhi nhà họ Uyển đều là mỹ nhân

Uyển Ninh vốn chẳng phải cô nương câu nệ, nghe vậy cũng nhoẻn miệng cười dịu dàng.

“Nhận thân xong rồi à?” Khương Chí lạnh lùng cắt ngang lời họ.

Hắn đã bước tới gần, cúi người nhặt lên con chim gỗ và chiếc trâm cài rơi xuống đất.

Đó là một chiếc trâm đính chuỗi châu hình hoa hải đường.

Khương Chí đưa con chim gỗ ra, nhướng mày hỏi: “Nói đi, định bồi thường thế nào? Đây là tác phẩm của thợ thủ công nổi danh nhất kinh thành đấy.”

Uyển Ninh vốn muốn nói “Nếu vậy thì tay nghề vị sư phụ kia cũng không ra gì, va nhẹ một cái đã hỏng.”

Nhưng nghĩ mình mới tới còn chân ướt chân ráo, nàng mím môi nhịn xuống không nói.

Tạ Ly lại vội vàng đỡ lời: “Ta đền cho ngươi là được chứ gì!”

Khương Chí liếc xéo Tạ Ly, ánh mắt bất giác lướt qua một tia bực bội:

“Liên quan gì đến ngươi?”

Uyển Ninh không rõ thân phận của đối phương, cũng chẳng muốn đôi co, liền nhẹ nhàng nói: “Lưu Hà.”

Lưu Hà lập tức lấy ra một túi tiền rồi đặt vào tay Uyển Ninh.

Túi nặng trĩu.

“Ta nghĩ từng này là đủ rồi.” Uyển Ninh đưa tay ra, giọng điệu dửng dưng.

Khương Chí nhận ra nàng đang cố kìm nén sự không vui, khóe môi khẽ nhếch, giễu cợt: “Không hổ là thiên kim của đệ nhất phú hộ Triều Hạ, xuất thủ thật hào phóng.”

Uyển Ninh không nói gì, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Tạ Ly sợ nàng cầm túi bạc sẽ nặng tay, vội vàng đưa tay đỡ lấy.

Đúng lúc ấy, một giọng nói trong trẻo vang lên chen vào: “A Ninh!”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng gọi.

Chỉ thấy không xa là một phụ nhân trẻ trung xinh đẹp vội vàng bước tới. Phía sau bà là một vị công tử tuấn tú, vừa đi vừa lo bà sẩy chân, nên luôn giơ tay ra đỡ lấy, sau đó là vài nhũ mẫu và nha hoàn theo sau.

Sắc mặt vốn không vui của Uyển Ninh lập tức rạng rỡ hẳn lên.

Ánh mắt Khương Chí thoáng dao động, còn Tạ Ly thì như hóa đá, chỉ thấy Uyển Ninh vui vẻ chạy tới, nhào vào lòng Uyển Hành Tú như một đứa trẻ làm nũng: “Cô cô!”

Sau ba năm thành thân, gặp lại cháu gái yêu quý, Uyển Hành Tú ôm nàng vào lòng, cưng chiều vuốt ve gương mặt nàng: “Sao lại càng lớn càng xinh thế này, đúng là huynh trưởng ta biết nuôi người mà.”

Nói rồi bà quay lại nhìn phu quân, đắc ý: “Thấy chưa? Ta đã bảo nữ nhi nhà họ Uyển đều là mỹ nhân.”

“Dĩ nhiên rồi.” Tạ Cảnh Thuần nhìn thê tử bằng ánh mắt đầy sủng ái.

Uyển Ninh bước lùi lại một bước, cung kính hành lễ: “Vãn bối bái kiến cô phụ.”

Tạ Cảnh Thuần dịu dàng nói: “Không cần đa lễ.”