Sửu Nô Nhi

Chương 2 (a)

Trăng sáng tỏ trên không trung, dế mèn trong viện kêu râm ran, khách điếm chìm trong màu sắc mờ ảo .

Trong sương phòng tối như mực, Vân Thiều Lỗi nằm trên giường không lâu, thích khách mai phục ngoài cửa sổ rốt cục không chịu nổi đã muốn hành động rồi.

Một cây thổi vô thanh vô tức mà xuyên phá chỉ cửa sổ, phun ra một cỗ khói mê. Vân Thiều Lỗi sớm đã nhận thấy được âm mưu của thích khách, hắn bất động thanh sắc mà ngừng thở. Khói mê dần dần tán đi, cửa sổ bị cậy ra, một thân ảnh màu đen nhẹ nhàng mà kích động tiến đến. Thích khách che mặt cầm theo trường đao, hướng trường ghế của Phượng Du Lâm đến gần.

Hắn giơ lên đao, chém xuống nhắm ngay cổ Phượng Du Lâm, chợt thấy bên tai nghe được âm thanh vù vù, hai cái phi tiêu bay thẳng đến, thích khách bi thảm kêu một tiếng, bị phi tiêu đánh trúng phía sau lưng.

Vân Thiều Lỗi nắm lấy bảo kiếm, nhanh như tia chớp nhảy lên, kiếm quang chợt lóe, thích khách thân đầu một ngả.

Lúc này, hai thích khách đồng bọn cũng xông vào, Vân Thiều Lỗi đem Phượng Lâm du kéo xuống, đối phương lập tức bị bừng tỉnh.

“Trốn sang một bên đi!” Vân Thiều Lỗi nhanh chóng hạ lệnh, Phượng Du Lâm đã hít pahir một ít khói mê, ý thức còn đang hỗn loạn, hắn quay đầu chuyển hướng bò đến dưới sàng trốn đi. Mà Vân Thiệu Lỗi đã theo hai gã thích khách triển khai kịch chiến.

Trong phòng đao quang kiếm ảnh, hai thích khách tấn công Vân Thiều Lỗi, Vân Thiều Lỗi nghe tiếng xé gió mà đoán vị trí, một kiếm xỏ xuyên qua người thích khách bên trái. Tên còn lại gặp hắn võ công cao cường ra tay ác độc, lập tức thả người nhảy ra ngoài cửa sổ, Vân Thiều Lỗi theo sát, hắn muốn từ trên người bọn họ biết được bí mật bị che dấu của Phượng Du Lâm, đương nhiên sẽ không làm cho thích khách dễ dàng đào tẩu.

Tthích khách mới vừa nhảy xuống lan can, Vân Thiều Lỗi đã từ sau chạy tới, lấy tư thế oai hung mà đá lăn thích khách xuống mặt đất, Vân Thiều Lỗi tàn nhẫn xuất chưởng xuống lưng thích khách, thích khách đau đớn thét chói tai, xương vai nhất thời vỡ vụn.

Tiếng đánh nhau làm kinh động đến chưởng quầy, Vân Thiều Lỗi không nghĩ gây động lớn, hắn mang thích khách nhảy vào một bên bụi cỏ.

“Nói, người nào phái ngươi tới?” Vân Thiều Lỗi kéo khăn che mặt của thích khách, lạnh giọng hỏi.

Thích khách này cắn rang không đáp, cũng xem như có cốt khí. Đáng vui Vân Thiều Lỗi không phải là một đại hiệp từ bi, hắn cười lạnh một tiếng, giơ kiếm chặt xuống một ngón tay cái của thích khách —

“A –!” Thích khách thê lương kêu thảm thiết, trên tay máu chảy thành dòng.

“Không nói thì ta sẽ đem từng ngón tay ngươi chặt xuống, nhân tiện cho ta công đạo rõ ràng.” Vân Thiều Lỗi trong mắt lộ vẻ lãnh khốc.

Thích khách run rẩy kinh hoảng mà trả lời:

“Vốn là… Vốn là tiểu vương gia phái ta tới…”

“Tiểu vương gia nào?”

“Con của Lục vương gia…”

“Lục vương gia có đứa con khác?”

“Đúng vậy…” Thích khách đứt quãng mà nói: “Tiểu vương gia vốn là nhị Vương phi sinh ra… Trong phòng chính kia… là trưởng tử của Lục vương gia…”

“Thế chuyện gì xảy ra với trưởng tử?” Vân Thiều Lỗi chuyển kiếm uy hϊếp, thích khách toàn bộ nói ra:

“Trưởng tử của Lục vương gia… cùng với con dâu tại một lần chiến loạn mười năm trước đã mất… Nghe nói bọn họ sinh được một tiểu nam hài… Bị một người giang hồ thu dưỡng rồi… Tiểu vương gia sợ hắn trở về tranh quyền… Cho nên muốn đem hắn diệt trừ…”

“Lục Vương gia để hắn tùy ý làm như vậy sao?”

“Mặc dù Lục Vương gia nghĩ muốn đón cháu trở về… Nhưng là hắn đã mặc kệ mọi chuyện từ lâu… Sự vụ trong vương phủ sớm đã giao cho tiểu vương gia rồi…”

Nói như vậy, Phượng Du Lâm sớm đã mất xu thế, cho dù đem hắn đuổi về vương phủ, cũng là chỉ có một con đường chết … Vân Thiều Lỗi vắt mi, sự việc lần này quả thật đau đầu.

“Ta cái gì cũng đều nói rồi… Ngươi thả ta đi…” Thích khách còn chưa nói hết, Vân Thiều Lỗi đã một kiếm đem hắn giải quyết rồi – người không có giá trị lợi dụng giữ lại cũng vô ích.

Vân Thiều Lỗi mặt không chút thay đổi mà trở lại trong phòng, Phượng Du Lâm lui tại dưới sàng lạnh run, mà thi thể thích khách chết trong phòng đã sớm được chưởng quầy gọi người đem đi, vết máu cũng đã được tẩy rửa sạch sẽ. Chưởng quỹ này trước kia cũng lăn lộn trong giang hồ, loại sự tình này hắn hiển nhiên biết cách xử lý. Vân Thiều Lỗi không để ý đến Phượng Du Lâm đang kinh hoàng, hắn theo chưởng quầy nói lời cám ơn: “Lộ tiền bối, phiền toái ngài rồi.”

“Không sao.” Chưởng quầy mỉm cười, thâm ý mà nói: “Khi ngươi đến đây đặt phòng nghỉ ngơi, ta đã sớm đoán được có loại sự tình này xảy ra rồi.”

Vân Thiều Lỗi tiễn hắn xong, xoay người lại đi xử lý Phượng Du Lâm.

“Đi ra.” Hắn lạnh lùng mà mở miệng, Phượng Du Lâm như một con chó nhỏ bị hoảng sợ mà chui ra. Vân Thiều Lỗi nhìn sắc mặt lúc vàng lúc đen của hắn cùng với một đôi mắt to vô thần, này câm điếc sợ rằng không thể rõ ràng chuyện của chính mình. Cho dù nói với hắn rồi, hắn có thể giải quyết như thế nào?

Vân Thiều Lỗi cảm giác được chính mình thật sự là xui xẻo rồi, mặc dù hắn luôn luôn coi trời bằng vung, cho dù đối phương có là hoàng tộc hắn cũng không cố kỵ. Nhưng nếu hắn đã nhận bí kíp võ công của lão nhân, về tình về lý hắn cũng nên tuân thủ hứa hẹn đem Phượng Du Lâm đuổi về vương phủ — song như thế là đem Phượng Du Lâm đi chịu chết. Vân Thiều Lỗi không phải quan tâm đến sinh tử của Phượng Du Lâm, hắn chỉ là không nghĩ cứ để như vậy thôi.

Nếu chính mình không muốn tiếp cái trọng trách này, mà Phượng Du Lâm trở về cũng là trăm hại mà không có một lợi, hành trình đến vương phủ còn có ý nghĩa gì nữa? Vân Thiều Lỗi một lần nữa lãnh đạm mà nhìn quét qua toàn thân Phượng Du Lâm.

Hắn biết xử trí Phượng Du Lâm như thế nào rồi…

“Ngủ đi.” Vân Thiều Lỗi đối với an bài của chính mình không có đề cập tới một chữ, xoay người trở về giường của mình. Phượng Du Lâm không biết tâm tư của Vân Thiều Lỗi, hắn kinh hoảng chưa bình tĩnh mà nằm trở lại trên ghế, kéo qua y bào mỏng manh bao lấy chính mình.