Bắt Đầu Với Hai Gian Nhà Ngói Nát

Chương 3

Câu cuối cùng bà ấy nói rất khẽ, nhưng Ôn Nhiễm Nhiễm vẫn nghe thấy rõ mồn một, ngay cả sự chua xót và đau lòng ẩn trong giọng nói cũng không sót chút nào.

Hai người này chính là phụ thân mẫu thân của nguyên chủ, Ôn Dật Lương và Thẩm thị.

Từ lúc nàng xuyên đến đây, đều do hai người bọn họ tận tâm chăm sóc, không rời nửa bước, lo lắng từng li từng tí. Thật ra thân thể nàng đã sớm hồi phục, chỉ là Thẩm thị kiên quyết bắt nàng tĩnh dưỡng thêm, sợ nàng để lại di chứng gì.

Nàng vốn lớn lên trong cô nhi viện, đây là lần đầu tiên trong đời cảm nhận được sự yêu thương của phụ mẫu.

“Nhiễm Nhiễm?”

Ôn Nhiễm Nhiễm hoàn hồn, thấy Thẩm thị đang bưng một bát cháo loãng đến trước giường, nghiêng muỗng múc một thìa, dịu dàng dỗ dành: “Nhiễm Nhiễm ăn chút đi con, có ăn thì mới khỏe lại được.”

Nàng nhìn chằm chằm bát “Cháo loãng” mà nhíu mày chặt hơn. Nước cháo này so với nước rửa nồi còn nhạt hơn mấy phần. Từ khi nàng xuyên đến đây, ngày nào cũng chỉ có cháo loãng để ăn, nay ngay cả một hạt cơm cũng chẳng còn.

Dù bây giờ nàng đói đến mức bụng dính vào lưng, nhưng vẫn nuốt không trôi.

Nàng muốn ăn thịt nướng, muốn ăn lẩu, muốn ăn cua hoàng đế!

Ôn Dật Lương bên cạnh thấy nữ nhi đáng thương như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng, nhìn bát cháo mà thở dài: “Nhiễm Nhiễm từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa, làm sao chịu được khổ cực thế này… Đều là do người làm phụ thân này vô dụng!”

“Đừng nói những lời này.” Thẩm thị dịu dàng an ủi: “Cả nhà này vẫn còn cần phu quân gánh vác mà.”

Ôn Nhiễm Nhiễm ngước mắt nhìn hai người bên giường, chỉ thấy nam nhân cao lớn lúc này cúi đầu ủ rũ, hai tay vô thức vân vê mép tay áo. Phụ nhân bên cạnh gầy gò đến mức môi tái nhợt, trông thật khiến người ta xót xa.

Nơi hốc mắt nàng hơi nóng, ngồi dậy đón lấy bát cháo loãng, ngửa đầu uống cạn sạch.

"Nhiễm Nhiễm..." Thẩm thị khẽ gọi tên nàng, trong giọng nói vừa có sự cảm động lại vừa đầy thương tiếc. Nữ nhi của bà ấy từ nhỏ đã được nuông chiều, tuy không thể sánh bằng những nhà quan lại thế gia phú quý, nhưng cũng chưa từng phải chịu khổ. Trước đây còn chê cơm canh thô sơ mà không chịu ăn, vậy mà giờ lại ngoan ngoãn uống hết bát cháo nhạt nhẽo này.

Ôn Nhiễm Nhiễm thấy Thẩm thị ngây người, hốc mắt dần dần đỏ hoe thì biết bà ấy lại đang đau lòng vì mình. Nàng bèn vươn tay nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà ấy, khẽ cười nói: "Mẫu thân, vòng tay cứ để lại đi. Con đã khỏe hẳn rồi."