Ngọc Khuyết Tàng Kiều

Chương 2: Quân đoạt thần thê

Vĩnh Ninh hai mắt ướŧ áŧ, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, nhỏ từng giọt lên ly nước, làm ướt những ngón tay xanh xao, mảnh mai. Sự ấm áp từ đầu ngón tay khiến nàng giật mình, vội buông ly nước, nắm chặt bàn tay ẩm ướt vào lòng, cố xua tan những hình ảnh đáng sợ còn vương vấn trong tâm trí.

Nàng không hiểu vì sao mình lại gặp phải cơn ác mộng hoang đường như vậy. Nhưng may mắn thay, đó chỉ là mơ.

Đôi mắt long lanh ngấn lệ của Vĩnh Ninh trông yếu đuối như một búp bê sứ mỏng manh. Tịch Lam nhìn nàng rơi lệ, nghĩ rằng nàng xúc động nhớ lại chuyện cũ, liền nhẹ nhàng ôm vai nàng, dịu dàng an ủi:

"Điện hạ, không sao đâu. Chúng ta đã về cung, những ngày tháng sau này sẽ tốt hơn thôi."

Vĩnh Ninh chớp mắt, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ lăn dài trên má. Nàng nhìn quanh phòng ngủ quen thuộc nhưng giờ đây lại xa lạ, khẽ thì thầm:

"Thật sự sẽ tốt hơn sao?"

Chỉ mong là vậy, chỉ mong hoàng huynh đã nguôi giận.

Thị nữ Ngân Tuyết bưng chậu nước rửa mặt bước vào, cùng Tịch Lam hầu hạ Vĩnh Ninh rời giường rửa mặt chải đầu. Cả hai đều là thị nữ đã theo Vĩnh Ninh từ khi rời cung đến chùa miếu.

Tịch Lam tỉ mỉ chải tóc, ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú đã trổ mã đến độ trong trẻo như nước của trưởng công chúa, không khỏi cảm khái. Nàng chỉ mong sau khi hồi cung, điện hạ sẽ không phải chịu thêm khổ đau.

Vĩnh Ninh không phải là con gái ruột của tiên đế. Nàng sinh ra tại đất Thục. Năm đó, tiên đế cường đoạt thần thê, đưa Huệ quý phi - góa phụ của một vị tướng về cung, phong làm Huệ quý phi. Con gái của Huệ quý phi cũng được mang vào cung, dưỡng dưới gối vua. Vì yêu thương Huệ quý phi, tiên đế phong nữ nhi của nàng làm Vĩnh Ninh công chúa, hưởng vinh hoa phú quý, nhưng vì không có huyết thống hoàng thất nên không được ghi vào ngọc điệp.

Khi tiên đế còn tại thế, Huệ quý phi được sủng ái nhất hậu cung, gây thù chuốc oán không ít. Quan hệ giữa Vĩnh Ninh và thái tử lúc đó rất gần gũi, nhưng sau này xảy ra biến cố khiến cả hai ngày càng xa cách.

Một năm rưỡi sau khi tiên đế băng hà, thái tử đăng cơ, Huệ quý phi bị buộc phải tuẫn táng. Trước đêm tuẫn táng, bà bị buộc tội mưu hại tân đế, nên Vĩnh Ninh cũng không thể ở lại trong cung.

Lúc đó trời giáng dị tượng, thái hậu đưa Vĩnh Ninh ra khỏi hoàng cung, gửi vào chùa miếu để cầu phúc cho đất nước, cũng là để chuộc lại tội nghiệt của mẫu thân nàng. Một năm rưỡi tại chùa miếu kham khổ, Vĩnh Ninh từng mắc bệnh nặng, thân thể yếu ớt gầy đi một vòng.

Trên núi, thời tiết rét buốt khắc nghiệt, cái lạnh thấu xương khó lòng chịu đựng. Mấy ngày trước, thiên tử đến chùa miếu cầu phúc, trông thấy Vĩnh Ninh sống trong cảnh thiếu thốn, lòng trắc ẩn trỗi dậy nên quyết định đưa nàng hồi cung.

Nhưng cung đình vốn là nơi thị phi, bọn nô tỳ trong cung phần lớn đều kẻ nịnh bợ người quyền quý, khinh kẻ thất thế. Than củi mà họ đưa tới đều là thứ phẩm. Trưởng công chúa vừa trở về được vài ngày đã cảm lạnh, bệnh triền miên, đến hôm nay tinh thần mới khá lên một chút.

Gió lạnh gào thét bên ngoài, cửa sổ cũ kỹ rung lên kẽo kẹt. Vĩnh Ninh một trận ho khan, bờ vai gầy yếu run rẩy, khuôn mặt không còn chút huyết sắc, khiến người nhìn không khỏi xót xa.

"Đã dặn bọn hạ nhân nhiều lần, vậy mà vẫn không ai đến sửa lại cánh cửa sổ lọt gió này."

Ngân Tuyết vội vàng đè cửa sổ xuống, chỉ chừa lại một khe nhỏ thông gió, sau đó rót một ly nước ấm, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng Vĩnh Ninh.

“Không có việc gì.”

Vĩnh Ninh xoa khóe môi còn vương chút nước, giọng nói khàn khàn, hai hàng lông mày thoáng nét u sầu. Nàng thấp giọng lo lắng:

“Lúc ấm lúc lạnh thế này... Hoàng huynh...”