Khi Tiểu Hoa đang rối rắm vì việc này không nghĩ ra.
Một chiếc xe taxi dừng lại trước mặt Tô Yên.
Sau đó Khương Nhiên từ trên xe đi xuống, nhìn thấy Tô Yên vẻ mặt suy yếu, môi có hơi trắng bệch dựa vào ven tường nghỉ ngơi.
Hắn nhíu mày, sải bước đi qua khom lưng đỡ người dậy: “Sao lại thế này?”
Ngữ khí của hắn mơ hồ lây dính một chút lệ khí.
Tô Yên chớp chớp mắt, bộ dáng vô tội: “Không sao, chỉ là có hơi mệt.”
Khương Nhiên nghe, mày không những không dãn ra, ngược lại càng nhăn càng chặt.
Chỉ thấy hắn gắt gao nhìn chằm chằm hai chân Tô Yên.
Theo tầm mắt hắn nhìn qua. Lúc này, cô mới phát hiện, vết thương trên chân đã khép lại của mình lại bị vỡ ra, máu chảy dài đến mắt cá chân, thế nhưng cô lại không phát hiện..
Cô túm làn váy màu trắng muốn che che.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Trực tiếp chặn ngang bế người lên: “Đưa cậu đi bệnh viện.”
Nói xong, đã ôm người ngồi vào taxi.
Xe chậm rãi chuyển động, đi về phía bệnh viện. Cô ngồi bên cạnh Khương Nhiên, vết thương trên chân, nhìn qua có chút dọa người, nhưng lại không đau lắm.
So sánh với người bị thương là cô, sắc mặt Khương Nhiên ngược lại nhìn qua rất ngưng trọng.
Cô nắm chặt khăn lụa trong tay, một lát sau, cái trán lại đổ mồ hôi, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau.
Khương Nhiên nhìn một màn này, cho rằng cô đau nên lông mày càng nhăn càng chặt.
Vừa đến bệnh viện, lập tức ôm cô đi vào bên trong.
Ban đầu, bác sĩ vừa thấy một nam sinh ôm một nữ sinh vọt vào. Sắc mặt nam sinh khó coi, mang theo lo lắng bộ dáng không dễ chọc.
Nữ sinh được hắn bế, máu từ trên đùi chảy tới mắt cá chân, nhìn qua rất dọa người, cho rằng đã xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng.
Bác sĩ khoa ngoại lập tức mang theo ống nghe bệnh đi tới giường bênh sắc mặt ngưng trọng:“Người nhà nói nói tình huống.”
“Miệng vết thương trên đùi bị vỡ.”
Bác sĩ nghe thấy vỡ miệng vết thương, tay hơi dừng lại, tháo ống nghe xuống, sắc mặt giãn ra.
Sau đó, khi nhìn thấy vết trầy da trên đùi Tô Yên, ánh mắt bác sĩ không ngừng hướng về phía Khương Nhiên. Ước chừng là có chút trách cứ hắn chuyện bé xé ra to.
Mười phút sau.
Bác sĩ cầm hai mảnh băng keo cá nhân, còn có một lọ cồn i-ốt, rửa sạch miệng viết thương, dán hai mảnh băng keo cá nhân.
Sau đó nói: “Kiêng đồ cay, không hút thuốc không uống rượu, một tuần là có thể khỏi hẳn.”
Tô Yên liếʍ khóe môi, từ trên giường đi xuống, túm túm làn váy: “Cảm ơn bác sĩ.”
Cô rất lễ phép, hơn nữa lớn lên ngoan ngoãn.
Bác sĩ đeo kính viễn thị đánh giá Khương Nhiên và Tô Yên. Thấy lực chú ý của Khương Nhiên còn ở trên vết thương của cô, bác sĩ đã nửa đầu tóc trắng nói: “Bạn trai không tồi a, rất lo lắng cho cháu. Tuy rằng hành vi của hắn cho tôi thêm không ít gánh nặng tâm lý.”
Nửa câu sau, nói đến lúc Khương Nhiên vừa đi vào, vẻ mặt kia ngưng trọng mang theo lệ khí.
Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn Khương Nhiên. Khẽ liếʍ khóe môi, không nói gì.
Sau đó, Khương Nhiên đỡ Tô Yên đi ra ngoài. Hai người lăn lộn nửa ngày, sắc trời đã tối đen.
Tô Yên nhịn không được nghiêng đầu hỏi: “Sinh nhật của bạn cậu, có phải làm cậu ấy chờ quá lâu rồi không?”
Khương Nhiên nghĩ đến đám hồ bằng cẩu hữu trong KTV: “Sẽ không.”
Hắn lười nhác trả lời.
Ngược lại rũ mí mắt xuống, nhìn về phía cô, “Muốn đi như vậy?”
“Ừ.”
Khương Nhiên nhìn vết thương trên đùi cô, không quá muốn để cô hoạt động. Nhưng thấy bộ dáng có hơi chờ mong của cô, cuối cùng vẫn nói: “Được rồi, đi chúc mừng sinh nhật cậu ta.”