Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 6: Thiếu niên kiệt ngạo (5)

Hai người đứng chung một chỗ, làm Tô Yên càng thêm nhỏ xinh.

Hắn đứng ở bên kia một lúc lâu, phát hiện nữ sinh này vẫn luôn cúi đầu, chưa từng ngẩng lên. Giống như không phát hiện ra hắn vậy.

Hắn đứng trước mặt cô, khom lưng cúi người tới gần, “Nghĩ cái gì vậy?” Giọng nói mang theo sự lười biếng chỉ có ở thiếu niên.

Tô Yên ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước nhìn nhìn.

Là hắn.

Cô nhớ rõ, hắn tên là Khương Nhiên.

Thanh âm rất mềm, rất nhẹ, cũng rất nghiêm túc: “Không nghĩ gì cả.”

Đại khái là vì ăn nhiều kẹo, từng cơn gió nhẹ thổi qua, Khương Nhiên ngửi được mùi sữa dâu trên người nữ sinh.

Hắn ghét ăn kẹo, nhưng ngửi được mùi này trên người cô, còn không kém.

“Đây là lần thứ hai gặp mặt, cậu tên là gì?”

Cô liếʍ liếʍ khóe môi, “Tô Yên”

Hắn nhìn về phía cô, giọng nói không chút để ý: “Bị phạt đứng?”

“Ân.”

“Đến muộn?”

“Ân.”

Nhìn cô ngoan ngoãn trả lời, làm Khương Nhiên hơi buồn cười.Không nói gì nữa, đút tay vào trong túi, bước chân rời đi, xuống tầng.

Lúc hắn đi, vừa vặn đi ngang qua cửa lớp cô, Diêu Vũ Phỉ liền nghe được mấy người trong lớp bàn tán: “Là Khương Nhiên, thật đẹp trai ~~”

“Cậu hoa si cái gì? Không diễn.”

“Có thể bắt lấy Khương Nhiên, phỏng chừng cũng cũng chỉ có nữ thần Diêu Vũ Phỉ có hy vọng.”

“Tớ đương nhiên biết! Nhưng là mỗi người đều có quyền lợi thực soái ca!”

Giáo viên trên bục giảng gõ gõ bảng đen ý bảo: “Trật tự!”

Bên dưới cuối cùng cũng trật tự, không ít người bởi vì nhắc tới Diêu Vũ Phỉ, tầm mắt liên tiếp nhìn về phía nữ thần.

Những lời này, Diêu Vũ Phỉ tự nhiên nghe được. Thẳng sống lưng, khuôn mặt tự tin thanh lãnh.

Năm phút sau, không nghĩ tới Khương Nhiên lại quay lại.

Lại khiến cho một lần chú ý.

Chỉ là người bên trong không nhìn thấy, trong tay hắn còn cầm một gói kẹo sữa dâu. Bước chân của hắn lại dừng ở trước mặt Tô Yên lần nữa.

Mở gói kẹo ra, lấy ra một cái kẹo sữa dâu, đưa qua.

Cô chớp chớp mắt, “Cho tôi ăn?”

Hắn cười nghiền ngẫm, một bàn tay chống vách tường, làm hai người càng gần nhau: “Không cho cậu ăn, chẳng lẽ tôi còn ăn thứ này?”

Liếc liếc mắt nhìn kẹo trong tay, có hơi ghét bỏ.

Nhìn biểu tình của hắn, Tô Yên không nói chuyện. Trong lòng nghĩ, hai mươi phút trước ở hẻm nhỏ, cậu còn ăn.

Cô vẫn luôn không duỗi tay nhận, hắn hơi nhíu mày, không nhẫn nại, trực tiếp tự bóc vỏ kẹo, nhét vào trong miệng cô

“Ngô...”

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, kẹo sữa có hơi cứng, động tác cũng không tính ôn hòa làm môi hơi đau. Nhưng rất nhanh hương vị sữa dâu đã lan tràn trong miệng làm cô dời lực chú ý.

Sau đó, cả gói kẹo kia đã ở trong tay.

Nhìn bộ dáng không biết nguyên nhân của cô, Khương Nhiên thuận miệng bịa một lý do: “Cái này, xem như bồi thường vì làm cậu bị thương.”

Đôi mắt ngập nước chớp chớp.

Bởi vì đang ăn kẹo, cho nên không có đáp lại.

Người trước mặt nói xong, tầm mắt lại liếc nhìn cánh tay bị thương của cô.

Bỗng nhiên vươn một đầu ngón tay, chọt chọt trán cô: “Cái cà vạt này chỉ có một cái, cậu phải trả lại.”

Đột nhiên dời đề tài, làm cô không thể phản ứng lại. Dừng một chút mới nói: “Làm thế nào để trả lại cậu?” Giọng nói mềm mại, mang theo mùi sữa dâu.

Thiếu niên đứng ở trước mặt cô bỗng nhiên để sát mặt lại, hai người cực gần nhau, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, ra tiếng: “Biết tôi là ai không?”