"Nhanh nhanh nhanh! Sang thế giới tiếp theo!"
Trì Trì suy nghĩ đơn giản, Nếu cố gắng cũng thất bại, không cố cũng thất bại, vậy thì tội gì cậu phải làm khổ bản thân?
110 không hiểu nổi, vừa tự tẩy não mình vừa mở cổng dịch chuyển.
[Không giận, không giận, giận sẽ hại thân, không ai gánh thay...]
[Nhân vật quần chúng trong học viện quý tộc.]
[Vai diễn của cậu là một nhân vật quần chúng. Nhiệm vụ duy nhất của cậu: Chết dưới bánh xe của cha nhân vật thụ, khiến cuộc đời thụ càng thêm bi thảm.]
Một luồng sáng trắng lóe lên. Trì Trì mở mắt, nhìn thấy trần nhà loang lổ vết nứt, trong lòng thở dài. Khi chạm tay xuống chiếc giường cứng đến đau lưng, cậu càng thấy có điềm xấu.
Ước gì kiếp sau được làm thiếu gia nhà giàu.
[Đúng vậy, cậu là một học sinh nghèo.] 110 như hiểu rõ tâm ý ký chủ, nhân cơ hội bổ thêm một nhát dao.
"Vậy còn bố mẹ tôi đâu?"
Hệ thống lúng túng: [Vì cậu chỉ là một nhân vật quần chúng nên không có phần giới thiệu chi tiết.]
Nhìn căn nhà nhỏ xập xệ, Trì Trì kéo chăn trùm kín đầu, quyết định ngủ tiếp.
[... Ký chủ đừng ngủ nữa, hôm nay là ngày đầu tiên cậu nhập học tại học viện quý tộc đó!]
"Đã làm cá mặn thì phải làm một con cá mặn có tố chất. Ừm, cứ ngủ thêm chút nữa đã." Trì Trì bình thản nhắm mắt.
110: [Về nhà đi ký chủ, về nhà thôi...]
"Mấy cậu đã thấy học sinh chuyển trường mới của lớp 2 chưa? Trông ngoan lắm ấy!"
"Chẳng phải là cái cậu học sinh nghèo đi trễ hôm nay à?"
"Ừ, trên diễn đàn có đăng ảnh cậu ấy rồi."
Những học sinh đi ngang qua ban đầu còn có chút hứng thú, nhưng khi nghe đến hai chữ "học sinh nghèo", họ lập tức cười nhạt: "Chỉ thế thôi à?"
Trong lúc đó, Trì Trì, người đang gây ra một chút xao động trong trường lại đứng ngay ngắn trên bục giảng, trông cậu giống hệt một học sinh ngoan.
"Chào mọi người, tôi là Trì Trì."
Nói xong, cậu ngoan ngoãn cong môi, để lộ lúm đồng tiền thấp thoáng, dịu dàng và hiền lành.
Tiếng thì thầm vang lên. Học sinh trong lớp vô cùng tò mò về cậu bạn chuyển trường có vẻ không hợp với bầu không khí nơi này. Chỉ có một người vẫn cúi đầu làm việc riêng, không hề bận tâm.
Trì Trì nheo mắt, lặng lẽ để ý đến người đó nhiều hơn.
Giáo viên chủ nhiệm nhìn cậu với ánh mắt yêu thương. Ông khá thích học sinh này, vừa nhìn đã biết cậu sẽ không gây rắc rối. Ông nói: "Em tìm chỗ ngồi đi."
Ánh mắt xung quanh nóng rực hơn, nhưng Trì Trì chẳng mấy bận tâm. Những ánh nhìn như thế cậu thấy quá nhiều rồi, đến mức chán ngán.