Tống Mạn Yên tỉnh lại trong cơn mê man, ánh mắt nàng mơ hồ nhìn lêи đỉиɦ giường trướng thêu hoa mai. Hương trầm thoang thoảng tỏa ra từ lư hương đặt ở góc phòng, bên ngoài có tiếng chim sẻ ríu rít hót vang báo hiệu một buổi sớm yên bình.
Nàng ngơ ngác trong chốc lát, đến khi đầu óc thanh tỉnh mới nhận ra đây không phải căn phòng quen thuộc của mình ở Tống gia. Hương thơm thoang thoảng, màn lụa mềm mại, ngay cả chiếc chăn đắp trên người cũng tinh xảo hơn nhiều so với những thứ nàng từng dùng.
Tống Mạn Yên chống tay ngồi dậy, bàn tay chạm vào lớp chăn gấm liền thoáng sững sờ. Mọi thứ trước mắt đều vô cùng chân thực, không giống một giấc mộng. Nàng cúi đầu nhìn đôi tay mình, làn da trắng nõn mềm mại không một tì vết, dường như đã quay về thời thiếu nữ.
Là trọng sinh sao?
Những ký ức kiếp trước ùa về như dòng nước xiết. Nàng nhớ rõ kiếp trước, Tống gia gặp đại nạn vì sai sót của phụ thân khi kê đơn thuốc cho Thái tử, khiến hắn hôn mê ba ngày ba đêm. Từ một danh y được trọng vọng, phụ thân bị tống vào đại lao, Tống gia bị ghẻ lạnh, hôn ước của nàng với Thế tử phủ Vệ Quốc công cũng bị hủy bỏ.
Nàng còn nhớ rất rõ ngày đó, khi Thế tử đích thân đến Tống phủ trả lại hôn thư, vẻ mặt lạnh nhạt không chút cảm xúc. Cả Thịnh Kinh đều biết đây là một cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối, vậy mà trước kia hắn chưa từng từ chối. Chỉ đến khi Tống gia gặp chuyện, hắn mới dứt khoát cắt đứt như thế.
Tống Mạn Yên kiếp trước quá mức nhu nhược, nàng không dám phản kháng, cũng không dám đấu tranh. Chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ thân bị xử tội, Tống gia suy tàn, còn bản thân bị ép gả cho một lão tướng quân đã ngoài năm mươi.
Đêm tân hôn, nàng trầm mình trong hồ nước lạnh, kết thúc một kiếp hồng trần.
Nhưng bây giờ, nàng đã sống lại.
Tống Mạn Yên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi để trấn định tâm trí. Nếu ông trời đã cho nàng cơ hội lần nữa, nàng nhất định sẽ không để bi kịch tái diễn.
Nàng mở mắt, ánh mắt đã không còn vẻ yếu đuối nhút nhát như trước. Trước mắt nàng bây giờ là một cơ hội để thay đổi vận mệnh.
Nàng nhớ rất rõ, hiện tại là ba tháng trước khi phụ thân mắc sai lầm. Mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, Tống gia vẫn còn được trọng vọng, nàng vẫn là vị hôn thê của Thế tử phủ Vệ Quốc công.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là tìm cách ngăn cản kiếp nạn của Tống gia.
"Tiểu thư, người đã tỉnh rồi sao?"
Giọng nói cung kính vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, một nha hoàn bước vào với vẻ mặt lo lắng. Nàng ta là Ngọc Trúc, nha hoàn thân cận nhất của nàng, kiếp trước cũng vì bảo vệ nàng mà chịu không ít khổ sở.
Tống Mạn Yên thu lại suy nghĩ, mỉm cười dịu dàng.
"Ừm, ta chỉ hơi mệt một chút, không sao."
Ngọc Trúc thở phào nhẹ nhõm, đặt chén trà nóng lên bàn rồi nhanh chóng bước tới chỉnh lại chăn gối cho nàng.
"Tiểu thư, hôm nay phu nhân muốn dẫn người đến Vệ Quốc công phủ thỉnh an phu nhân Thế tử. Người còn thấy không khỏe không? Nếu không, nô tỳ sẽ đi xin phép phu nhân để người nghỉ ngơi."
Tống Mạn Yên khẽ nhíu mày. Đây là lần đầu tiên nàng đến Vệ Quốc công phủ trong kiếp trước, cũng là lần đầu tiên gặp mặt vị hôn phu của mình. Lúc đó, nàng nhút nhát không nói nổi một câu trọn vẹn, bị phu nhân Thế tử chê bai là quá yếu đuối, không xứng làm Thế tử phi.
Nàng còn nhớ rõ vẻ mặt hờ hững của người kia khi đứng bên cạnh mẫu thân hắn, không phản đối cũng không ủng hộ, hoàn toàn không để nàng vào mắt.
Nghĩ đến đây, Tống Mạn Yên cười nhẹ. Kiếp này, nàng sẽ không để người ta xem thường như thế nữa.
"Không cần, ta đã khỏe rồi. Giúp ta chuẩn bị một bộ y phục đoan trang một chút, hôm nay ta không thể để bản thân quá mức nhạt nhòa."
Ngọc Trúc thoáng sững sờ, sau đó vui vẻ gật đầu.
"Vâng, tiểu thư chờ một lát."
Tống Mạn Yên nhìn bóng dáng nha hoàn lui ra ngoài, đôi mắt dần trở nên trầm tĩnh.
Nàng biết, kiếp này sẽ không dễ dàng. Nhưng nếu đã có cơ hội làm lại từ đầu, nàng tuyệt đối sẽ không để bản thân sống uất ức như trước.
Cuộc gặp gỡ hôm nay với Thế tử phủ Vệ Quốc công, nàng sẽ không để mình trở thành một kẻ mờ nhạt bị người ta coi nhẹ nữa.