Làm Sao Nuôi Dưỡng Một Con Hung Thú Diệt Thế

Chương 6

"Chúng ta sẽ không ở lại quá lâu, không cần mang theo hết đồ đạc."

Không biết ai đã nói câu này, có người vứt lại một hai chiếc ba lô.

Trong những chiếc ba lô này đều là vật tư quan trọng, nhưng vào lúc này, mạng sống quan trọng hơn nhiều so với đồ đạc.

Muốn sống sót trong vực thẳm, biết cách từ bỏ là điều vô cùng quan trọng.

Khoảnh khắc ba lô bị bỏ lại, một cục lông nhỏ lập tức vui vẻ dựng thẳng đôi tai tròn của mình.

Nó có thể ngửi thấy, trong đống đồ đen thui đó chính là thức ăn!

Bụng chú nhóc đói kêu vang, chỉ khi chắc chắn đám hai chân kia đã đi xa, nó mới vội vàng chạy từ trong góc ra.

Đôi móng vuốt lông xù cào cào vào ba lô, cái đuôi phía sau sung sướиɠ vẫy vẫy.

Đến giờ ăn rồi!

Nó vội vàng dùng móng vuốt xé rách ba lô, chiếc ba lô làm từ loại vải đặc biệt vô cùng bền chắc, nhưng có thế nào đi nữa thì nó cũng là một sinh vật bị ô nhiễm trong vực thẳm, dù vẫn còn nhỏ nhưng cũng không tốn quá nhiều sức để xé toạc chiếc ba lô ra.

Đám người kia sao cũng không ngờ rằng, phía sau họ lại có một sinh vật lông trắng xù xì đang bới tung ba lô của họ.

Cục lông nhỏ lục lọi lộn xộn ba lô, tha ra hai quyển sách, một chiếc la bàn, một con dao nhỏ, một tấm chăn và năm sáu hộp đồ hộp.

Mùi thức ăn chính là tỏa ra từ những hộp đồ hộp này.

Nó hưng phấn vẫy vẫy đuôi, nhưng vì quá đói mà lại rũ xuống, những chiếc răng nhọn tự nhiên trở thành dụng cụ mở hộp.

Chỉ là động tác có chút vụng về, sau khi gặm nhấm hộp đồ hộp một cách lộn xộn, cuối cùng nó cũng mở được nắp.

Hộp đồ hộp đầu tiên là thịt băm sốt cà chua.

Những hộp đồ hộp này là thực phẩm rất quý giá trong căn cứ bên ngoài, chỉ là đám người liều mạng này vốn không thiếu tiền và vật tư nên mới có thể mang đủ thức ăn một lần như vậy.

Sau tận thế, thực vật đều bị ô nhiễm và biến đổi, chỉ có số ít trái cây thực vật vẫn giữ được hương vị ban đầu.

Cà chua chính là một trong số đó.

Vị chua ngọt lan tỏa, cục lông nhỏ cúi đầu há miệng cắn một miếng lớn.

Khoảnh khắc nước sốt cà chua tràn vào vị giác, đôi mắt đen láy của nó lập tức sáng rực.

"Chíp chíp!"

Ngon quá ngon quá!

Đây là mỹ vị gì thế này.

Cục lông nhỏ tăng tốc độ ăn, thè chiếc lưỡi hồng nhạt ra liếʍ sạch từng giọt nước sốt trong hộp, thậm chí đến một chút thịt vụn cũng không bỏ sót.

Mùi vị của thịt có chút kỳ lạ, mang theo một chút tanh của ô nhiễm.

Nhưng đối với sinh vật lông xù nhỏ bé này, như vậy đã đủ để thỏa mãn.

Ăn xong hộp thịt băm sốt cà chua, nó tiếp tục dùng cách cũ để mở những hộp đồ hộp khác. Càng làm càng thuần thục, chỉ cần dùng răng cắn quanh một vòng là có thể nhanh chóng mở được nắp hộp.

Ngoại trừ hộp thịt băm sốt cà chua, những hộp còn lại chỉ là thịt hộp bình thường, không có chút rau củ nào.

Liên tục ăn năm sáu hộp, chiếc bụng mềm mại hơi nhô lên một chút.

Cục lông nhỏ vốn tưởng rằng như vậy có thể giúp nó thoát khỏi cảm giác đói đến mức cận kề cái chết, nhưng đáng tiếc, niềm vui này kéo dài không được bao lâu.

Nó vẫn cảm thấy một cơn nóng rát.

Lần này không phải xuất phát từ dạ dày, mà là toàn bộ cơ thể như bị ném vào lửa thiêu đốt.

"Chíp…"

Cục lông nhỏ cuộn tròn người lại, nằm co ro trên chiếc chăn vừa bới ra, đau đớn đến mức rúc mình thành một quả cầu, cái đuôi cũng quấn chặt lấy cơ thể.

Tấm vải lông mềm này là thứ duy nhất trong vực thẳm có thể mang lại cho nó một chút hơi ấm.

Nhưng thứ nó cần dường như không chỉ đơn giản là thức ăn…

Mà còn là một thứ gì đó khác…

Một loại gì đó trong thực phẩm có sức hấp dẫn với nó.

Những đồ ăn mà đám hai chân kia vứt bỏ, mặc dù rất ngon, nhưng mức độ ô nhiễm trong đó quá thấp.

Nó cần nuốt chửng nhiều hơn, nhiều hơn nữa những nguồn ô nhiễm!

Không ai từng dạy nó điều này, nhưng giống như một ký ức truyền thừa, trong cơn đau đớn vì đói khát, suy nghĩ của nó dần trở nên rõ ràng.

Nó phải nuốt chửng những sinh vật ô nhiễm khác trong vực thẳm, chỉ có như vậy mới có thể sống sót.

Nó phát ra mấy tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, hơi duỗi cơ thể ra một chút.

Nó không thể ngủ, ngủ là chết.

Nó không biết chết là gì, nhưng nó biết mình vẫn còn một sứ mệnh chưa hoàn thành.

Ý chí sinh tồn mãnh liệt bùng phát trong nháy mắt, nó run rẩy đứng dậy bằng đôi chân ngắn nhỏ bé, đôi tai rũ xuống, miệng phát ra những âm thanh rêи ɾỉ yếu ớt.

Nhìn nó thật sự vô cùng đáng thương, nhưng trong vực thẳm này, thể hiện sự yếu đuối chính là điều cấm kỵ lớn nhất.

Tiếng rên vì đau đớn truyền xuống mặt đất, khiến những sinh vật ô nhiễm ẩn nấp bên dưới cảm nhận được.

Một con mãng xà có màu sắc gần như hòa vào mặt đất từ từ ngẩng đầu lên, chiếc đầu hình tam giác có thể há rộng đến 180 độ, hai chiếc răng nanh dài nhất còn to bằng cả đôi chân nhỏ bé của cục lông.