Thứ Bảy, 11 giờ, quán cà phê Huyền Thác.
Ở Kỳ Huyện vốn có truyền thống uống trà nhiều hơn cà phê. Giới trẻ thích cà phê hơn nhưng họ chủ yếu chọn loại hòa tan tiện lợi hoặc đồ uống đóng hộp. Vì thế, quán cà phê khá vắng, chỉ lác đác vài người, đa phần là dân văn phòng tranh thủ ăn trưa.
Ở vị trí gần cửa sổ, một thiếu niên có khuôn mặt thanh tú ngồi đó. Cậu ta mặc đồ nhìn qua có vẻ tùy ý nhưng thực tế từng chi tiết đều được chăm chút tỉ mỉ, kể cả độ cong của những sợi tóc.
Cậu ta đeo tai nghe bluetooth, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn kính. Ánh mắt lộ vẻ chán chường khi nghe đầu dây bên kia nói liên hồi, mãi mới đáp lại một câu.
Vài phút sau, chàng trai mất kiên nhẫn đảo mắt rồi quay sang ngắm mình trong cửa kính, tiện tay chỉnh lại kiểu tóc.
Bỗng từ phía bên kia đường, một bóng người lọt vào tầm mắt cậu ta. Ánh mắt thiếu niên khẽ sững lại, rồi nhanh chóng ấn vào tai nghe:
“Đừng nói nữa, bọn họ đến rồi. Yên tâm, tôi biết phải làm gì.”
Nói dứt lời, cậu ta lập tức cúp máy.
Cùng lúc đó, Quan Hôn Hiểu đẩy cửa bước vào quán cà phê. Cánh cửa khẽ va vào chuông gió tạo nên âm thanh leng keng vui tai như thể báo hiệu cho sự xuất hiện của anh.
Thiếu niên ngồi gần cửa sổ giơ tay gọi anh:
“Xin hỏi có phải Hắc Bạch Quan không?”
Quan Hôn Hiểu nhướn mày, đáp gọn:
“Người chết hơi sống?”
Vừa nghe thấy bốn chữ đó, mấy nhân viên văn phòng đang ăn trưa liền sặc suýt nghẹn. Nhân viên pha chế cà phê cũng run tay, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Chỉ có thiếu niên kia là thản nhiên, cười hì hì gật đầu:
“Là tôi đây! Tôi tên thật là Tư Nguy Hoắc.”
Quan Hôn Hiểu hơi ngạc nhiên. Một người đặt biệt danh mạng theo tên thật chắc chắn là kiểu người hợp gu với anh.
Anh ngồi xuống đối diện Tư Nguy Hoắc, lấy ra một túi nhỏ đặt lên bàn:
“Tôi là Quan Hôn Hiểu. Đây, thứ cậu cần, kiểm tra đi.”
Tư Nguy Hoắc lập tức giơ ngón tay cái, không chút khách sáo lấy bộ tiền kỷ niệm ra xem xét kỹ càng. Một lát sau, cậu ta vỗ ngực thở phào:
“Chuẩn rồi! Chính là nó! Tôi tìm gần một năm trời, cuối cùng cũng có đủ bộ!”
Thấy cậu ta phấn khích như vậy, Quan Hôn Hiểu tò mò hỏi:
“Bộ tiền kỷ niệm này có giá trị sưu tầm cao lắm sao? Tôi có tìm hiểu qua, lúc mới phát hành nó chỉ khoảng 500 tệ, cũng không thấy ai đẩy giá lên cả.”
Tư Nguy Hoắc lắc ngón trỏ, cười nói:
“Nếu chỉ xét về giá trị sưu tầm thì từng đồng riêng lẻ cũng chẳng đáng bao nhiêu. Nhưng nếu thiếu một đồng, cả bộ coi như mất giá trị.”
Cậu ta lại tiếp lời:
“Hơn nữa, tôi không mua nó cho bản thân, mà là cho mẹ tôi.”
Tư Nguy Hoắc xuất thân trong một gia đình giàu có. Bố mẹ cậu ta đều là doanh nhân nổi tiếng, bố kinh doanh thực phẩm, mẹ chuyên về thiết bị y tế cao cấp. Mấy năm trước, họ tận dụng cơ hội mở rộng thị trường quốc tế, làm ăn đến hơn chục nước. Phải nói là giàu nứt đố đổ vách, đến mức có thể coi là hoàng thương trong giới tài chính.
Mà người có tiền thường có sở thích sưu tầm kỳ lạ. Bố mẹ cậu ta cũng không ngoại lệ, bố thì mê đồ sứ, còn mẹ thì nhất quyết muốn gom đủ tất cả các bộ tiền kỷ niệm phát hành từ khi thành lập đất nước đến nay.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, bộ tiền này năm đó phát hành rất ít, người mua được thì hoặc đã mất, hoặc là dân sưu tầm kiên quyết không bán. Hai mẹ con nhà họ tìm đủ mọi cách gom gần đủ bộ nhưng lại thiếu đúng một đồng khắc chữ dân tộc thiểu số khiến họ đau đầu suốt mấy năm trời.
Tư Nguy Hoắc bực bội than thở:
“Anh có biết bộ này năm đó phát hành bao nhiêu bộ không? Mười bộ! Chỉ có đúng mười bộ! Tôi nghe mà suýt xỉu! Tôi còn hỏi mẹ tôi, trên đời này thiếu gì thứ hiếm, sao bà lại nhắm trúng cái đồng tiền khó tìm nhất thế này?”
Cậu ta ngán ngẩm thở dài, rồi quay sang Quan Hôn Hiểu, vẻ mặt mong chờ:
“Anh đoán xem tôi tìm thấy nó bằng cách nào?”
Quan Hôn Hiểu như xem một tiểu phẩm hài, anh cố nén cười hỏi: “Thế nào?”
Tư Nguy Hoắc khoanh tay, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Một quý cô thành đạt, tài sản trăm triệu, mang giày cao gót tám phân rượt đuổi tôi suốt ba con phố, mà vũ khí thì lại là một cây chổi rụng lông.”
Quan Hôn Hiểu rốt cuộc không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì nhân viên phục vụ mang cà phê lên. Anh ta suýt nữa thì đánh rơi khay, lúc quay về còn phải lấy tay che miệng để khỏi bật cười.
Quan Hôn Hiểu vốn không thích cà phê nhưng sau khi nhấp một ngụm thì phát hiện hương vị khá ổn, không quá đắng cũng không quá ngọt, vào miệng mềm mượt như lụa, thế là uống liền nửa ly.
Ngược lại người ngồi đối diện lại uống hết cả ly như đang uống nước lọc, sau đó gọi nhân viên phục vụ mang thêm, nhìn qua cứ như đang ở quán trà truyền thống vậy.
Hai người tiếp tục trò chuyện cho đến khi hết hai ly cà phê. Tư Nguy Hoắc lấy tiền thanh toán, liếc nhìn đồng hồ thấy cũng đã gần 12 giờ trưa, bèn vung tay hào phóng: “Đi thôi, đi ăn cơm nào! Hôm nay tôi mời, anh thích ăn gì cũng được.”
“Không cần đâu, tôi không thích ăn ngoài, dù ngon đến mấy cũng không có hương vị như đồ mình tự nấu.” Quan Hôn Hiểu thoải mái nhận tiền, từ chối cũng dứt khoát. Nhìn bộ dáng này ai không biết còn tưởng trước khi nhận nuôi Thiên Khiếu, anh đã biến mấy quán ăn vỉa hè thành Ngự Thiện Phòng rồi.
“Cậu cứ đi ăn đi, khi nào có dịp lại trò chuyện sau.”
Tư Nguy Hoắc nheo mắt nhìn Quan Hôn Hiểu vài giây. Khoảnh khắc đó khiến anh hơi khó hiểu nhưng còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì đối phương đã nở nụ cười rộng rãi:
“Được thôi, khi nào có dịp lại gặp. À phải, sinh nhật anh ngày nào? Tôi tặng anh một chiếc xe thay cho đi bộ, xem như cảm ơn vì lần này anh đã giúp tôi một việc lớn.”
Quan Hôn Hiểu: “…?”
Ai nói tiền kỷ niệm không tốt? Tiền kỷ niệm thế này cũng tốt quá rồi ấy chứ!
Quan Hôn Hiểu cảm động thật sự nhưng cuối cùng vẫn khéo léo từ chối.
Hai người từ quán cà phê đi ra, vừa hay thấy Thiên Khiếu đang lười biếng liếʍ lông ngay cạnh bồn hoa gần cửa. Nó lăn một vòng trên mặt đất rồi chậm rãi đứng dậy, vểnh tai lên nhảy xuống đất và chạy về phía Quan Hôn Hiểu.
Thấy con mèo Tư Nguy Hoắc theo bản năng khựng lại, trên mặt thoáng qua vẻ không được tự nhiên.
Quan Hôn Hiểu không để ý đến phản ứng của cậu ta, chỉ tự nhiên đón lấy con mèo nhỏ đang nhào vào lòng mình, tiện tay vuốt ve lưng nó hai cái.
"Để nhóc chờ lâu rồi, xin lỗi nhé." Anh cười nói: "Lần sau nếu có hẹn gặp ai, anh sẽ nhớ chọn chỗ nào cho thú cưng vào mới được."
Thiên Khiếu ngẩng đầu, cọ cọ cằm anh: "Meo~~"
Tiếng kêu kéo dài của con mèo khiến Tư Nguy Hoắc giật bắn mình như bị điện giật. Nhìn sang Quan Hôn Hiểu, cậu ta lại thấy người kia hoàn toàn không để tâm, vẫn bình thản mỉm cười, nhẹ nhàng phủi sợi lông mèo dính trên mặt. Dù con mèo nghịch ngợm cọ lại, anh cũng không giận, chỉ vỗ nhẹ lên trán nó.
Nghịch ngợm… thật chứ?!
Tư Nguy Hoắc cảm thấy nếu nhìn thêm nữa chắc sẽ tổn thọ mất. Cậu ta cụp mắt, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Ờm, không có gì thì tôi đi trước đây, rảnh lại liên lạc sau."
Quan Hôn Hiểu ôm lấy Thiên Khiếu, xoay người: "Ừ, tạm biệt."
"Tạm…" Tư Nguy Hoắc vừa nhếch môi lên, liền chạm phải ánh mắt của Thiên Khiếu. Đôi mắt sâu thẳm của nó ánh lên tia cười như không cười, trong đáy mắt ẩn chứa một thứ gì đó khó tả, khiến cậu ta cứng người, nụ cười cũng cứng đơ: "... biệt."
Quan Hôn Hiểu quan sát toàn bộ màn tương tác giữa một người một mèo, anh hơi nhướng mày như đang suy nghĩ điều gì nhưng cuối cùng không hỏi cũng chẳng nói gì.
Phố Huyền Thác là con đường đi bộ náo nhiệt nhất Kỳ Huyện. Hai bên con đường dài 300 mét là hàng loạt cửa hàng san sát: quán ăn, siêu thị, tiệm kim khí, các loại cửa hàng chuyên dụng... lẫn lộn với vài căn nhà dân. Cấu trúc có phần lộn xộn nhưng lại tạo nên một vẻ đẹp giao thoa thú vị.
Quan Hôn Hiểu là kiểu người lười biếng, có thể mua online thì tuyệt đối không ra ngoài dạo phố nên hiếm khi tới khu này.
Hôm nay có dịp, anh dẫn Thiên Khiếu dạo từ đầu đến cuối phố. Khi gần ra đến giao lộ, anh tình cờ thấy một cửa hàng bán đồ cho thú cưng ngay góc rẽ, bên cạnh còn có một phòng khám thú y.
Quan Hôn Hiểu đột nhiên nhớ ra Thiên Khiếu chưa từng được tiêm vắc-xin, bèn dừng bước, cúi đầu nhìn con mèo đang thong dong đi bên chân.
Nó thảnh thơi đung đưa đuôi, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng lại toát lên khí chất oai phong. Ánh nắng chiếu xuống bộ lông đen tuyền, làm từng sợi lông óng ánh, tựa như một cây bồ công anh màu đen phát sáng. Đôi mắt trong veo như pha lê lặng lẽ quan sát thế giới xung quanh, bình tĩnh mà ung dung.
Có phải do vật nuôi ảnh hưởng chủ nhân không? Quan Hôn Hiểu luôn cảm thấy có đôi lúc khí chất của Thiên Khiếu rất giống mình.
"Meo?"
Phát hiện ánh mắt anh, Thiên Khiếu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lại rồi chớp chớp mắt. Đôi mắt tròn xoe được đuôi mắt hơi cong tô điểm, khiến ánh nhìn trở nên lanh lợi tinh anh. Khoảnh khắc ấy, Quan Hôn Hiểu bỗng có cảm giác như đang đối diện với một con người, một người bạn cùng trang lứa thậm chí có phần trưởng thành hơn một chút.
Quan Hôn Hiểu luôn nhạy bén, chưa bao giờ bỏ qua những tia sáng lóe lên trong suy nghĩ. Anh liền ngồi xổm xuống, xoa cằm Thiên Khiếu, cười tủm tỉm:
"Thiên Khiếu, đã đến đây rồi, hay là tiện thể vào trong tiêm nốt vắc-xin đi?"
Thiên Khiếu đột nhiên nghe thấy câu này, đôi tai lập tức dựng thẳng như tai thỏ, cơ thể hơi ngả về sau, hai mắt tròn xoe cảnh giác, phản ứng như thể đang muốn… trốn chạy.
"Để nghĩ xem nào... Ở trong nước, vắc-xin cho mèo thường bao gồm vi-rút giảm bạch cầu, vi-rút viêm mũi họng, bệnh viêm phúc mạc truyền nhiễm và dại. Chúng ta trước tiên..."
"Cái gì?! Sao nhóc chạy rồi?!"
Quan Hôn Hiểu còn chưa nói xong, Thiên Khiếu đã không chút do dự quay đầu bỏ chạy. Tốc độ khởi động nhanh đến mức đạt 30 mét mỗi giây, gần như hóa thành một tia chớp đen, mắt thường chỉ kịp nhìn thấy bóng lướt qua. Chớp mắt một cái, nó đã mất hút không thấy đâu.
Quan Hôn Hiểu đứng ngẩn ra một lúc rồi bật cười, cũng không vội vàng đuổi theo. Anh đút hai tay vào túi quần chậm rãi tản bộ về phía trước.
Chưa đầy vài giây sau, ngay góc đường phía trước ló ra một cái đầu mèo. Thiên Khiếu nhíu mày nhìn anh, miệng hơi chu lên, cả râu cũng dựng lên theo. Không rõ là nó đang giận dỗi hay buồn bực.
Quan Hôn Hiểu bước lại gần, nhìn nó một lát rồi cười lười biếng: "Không muốn tiêm vắc-xin à?"
Thiên Khiếu lắc đầu mạnh đến mức để lại lông.
"Được rồi, không tiêm thì không tiêm." Quan Hôn Hiểu nhấc nó lên đặt lên vai, tiện tay búng nhẹ vào tai nó, đè thấp giọng: "Anh nói lại lần nữa, sau khi đất nước được thành lập, không được phép thành tinh. Khi ra ngoài, biết kiềm chế chút, hiểu không?"
Thiên Khiếu nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt nửa khép, ánh nhìn tĩnh lặng không gợn sóng. Nhưng trong đó, ngoài ý cười còn có điều gì đó sâu xa hơn, không chỉ đơn thuần là đùa giỡn.
Nhưng nó rõ ràng đã thành tinh trước khi đất nước được lập ra mà.
Nó lẩm bẩm trong lòng rồi cong mắt cười, dịu dàng cọ cọ vào mặt Quan Hôn Hiểu.
"Meo meo meo!"
Nghe ra ý tứ trong tiếng kêu của nó, Quan Hôn Hiểu xoa mạnh đầu nó: "Ngoan lắm."
Một người một mèo cứ thế vừa thân thiết vừa dính lấy nhau tiếp tục đi về nhà. Khi sắp đến con hẻm quen thuộc với hàng cây hoa hòe tím, Quan Hôn Hiểu bắt gặp một bà lão thường xuyên nhặt chai lọ trong khu này.
Lần này bà ấy không đeo theo cái bao tải vải màu xanh lá rộng thùng thình như thể có thể chứa cả thế giới. Trong tay bà ấy cũng không có nhiều đồ lặt vặt, chỉ cầm một cái bánh tôm, ngồi trên băng ghế dưới bóng cây, vừa ăn bánh vừa bẻ từng miếng tôm nhỏ đút cho con mèo bên cạnh.
Đó là một con mèo tam thể, được chăm sóc rất tốt, lông mượt sạch sẽ, dáng ngồi đoan trang thanh nhã. Nó có thói quen khẽ nâng cằm, bộ dạng kiêu kỳ ra mặt.
Mèo tam thể thường có tính cách dịu dàng nhưng con này thì là một ngoại lệ. Ánh mắt nó nhìn mọi thứ đều lạnh nhạt, chỉ khi hướng về bà lão thì có phần ôn hòa hơn.
Bà lão đưa miếng tôm cho nó, nó nhẹ nhàng dùng thịt đệm chân đẩy lại, móng vuốt cũng co lại rất cẩn thận. Nếu không từ chối được nữa, nó mới cúi đầu nhận lấy, sau đó cọ nhẹ vào ngón tay bà ấy như một lời cảm ơn. Cả quá trình ăn tôm của nó đều rất tao nhã, như thể đang thể hiện sự kiêu hãnh.
Ánh nắng xuyên qua tán cây, rọi xuống tạo thành những vệt sáng tối đan xen, khung cảnh trông như một bức tranh sơn dầu.
Quan Hôn Hiểu chỉ vào con mèo tam thể: "Tiểu thư khuê các."
Rồi quay sang nhìn Thiên Khiếu: "Cục than nhỏ."
"…Meo cái gì mà meo!"