Xuyên Đến Hào Môn: Tiêu Tiền Của Đại Lão Để Kéo Dài Mạng Sống

Chương 5

Cô phải sống!

Đại lão, xin lỗi nhé!

Cô chỉ có thể dựa vào ánh sáng của anh, tranh thủ chút tiền tiêu vặt thôi.

Hơn nữa, cô không chỉ muốn mình sống, mà còn phải cố gắng giúp đại lão sống tiếp!

Anh ấy trong truyện hai năm sau sẽ chết vì tai nạn, mà mạng sống của cô lại bị trói buộc với anh, cô nhất định phải sống đến lúc đó, giúp anh ấy vượt qua kiếp nạn sinh tử!

Đang nghĩ tới đây, hệ thống lại "ting" một tiếng.

[Nạp lần đầu thành công, phần quà tân thủ đã sẵn sàng.]

Cố Sư Sư hơi ngẩn ra, rồi lập tức nhìn hộp quà trước mặt, chọn "mở ngay".

[Nhận được kỹ năng "Hương thơm hoa hồng"]

[Hiệu quả: Mùi hương ngọt dịu thanh nhã, lan tỏa khí chất dịu dàng mềm mại, được chiết xuất từ hoa hồng chất lượng cao của Bulgaria, mỗi cánh hoa đều được chọn lọc thủ công bởi nghệ nhân. Trong phạm vi 10cm đều có thể ngửi thấy mùi hương này, là loại hương mà các quý phu nhân hào môn luôn mơ ước sở hữu.]

[Ghi chú: Trong một số tình huống nhất định, có thể kích hoạt kỹ năng ẩn.]

[Phần thưởng tiếp theo: Sẽ được mở khi tổng giá trị nạp đạt 5.000 tệ.]

Cố Sư Sư chớp chớp mắt.

Kỹ năng ẩn?

Ngay sau đó, cô phát hiện giao diện của mình xuất hiện thêm một lựa chọn "Có muốn sử dụng hương thơm hoa hồng không?"

Cô nhấn chọn.

Ngay lập tức, nơi chóp mũi liền phảng phất một mùi hương hoa hồng dịu nhẹ, hoàn toàn không nồng, nhưng lại vô cùng quyến rũ.

Ngửi sơ qua sẽ khiến người ta muốn đến gần, mà ngửi kỹ lại thấy rất tự nhiên, không hề yếu đuối giả tạo. Giống như mùi hương tự nhiên của cơ thể, hoàn toàn không phải mùi nước hoa rẻ tiền hay sữa tắm công nghiệp.

Cô còn cảm thấy... hơi thơm.

"Còn có kiểu này nữa hả?"

Có cái này rồi, ngay cả tiền mua nước hoa cũng tiết kiệm được.

Cố Sư Sư mắt sáng rực như sao.

Cho dù chỉ sống được một ngày… thế này cũng đáng lắm rồi!

Cùng lúc đó, ở một đầu khác của biệt thự, Hoắc Tư Thận vừa tắm rửa xong một lần nữa. Tận mắt giám sát người hầu khử trùng và khử mùi phòng xong, anh lại nheo mắt nhìn vào cái tủ đồ lộn xộn. Nhìn thấy bộ vest thiếu mất mấy cái cúc, gương mặt tuấn tú của anh lại lập tức đen như đáy nồi.

"Tư Nhất, gọi cho nhà họ Cố, sáng mai đưa người về!"

Sáng sớm, Cố Sư Sư đang nằm dài trên giường ôm chặt chiếc gối mềm, ngủ ngon lành.

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô đã bị một gương mặt lạnh lùng dọa cho tỉnh ngủ.

Cả người lẫn hành lý bị Hoắc Tư Thận hung dữ quẳng ra khỏi biệt thự.

Kết quả, một chiếc xe lao tới cán qua người cô, tiễn cô thẳng về Tây Thiên!

Cơn đau đớn trong giấc mơ chân thật đến mức khiến cô bật dậy khỏi giường!

[Thời gian sống còn lại: 11 giờ 2 phút 31 giây.]

Mồ hôi lạnh của Cố Sư Sư đổ ròng ròng!

Chỉ một đêm ngủ thôi mà cô đã mất gần nửa thanh máu rồi?

Cô nhất định phải tìm cách ở lại bên cạnh người đàn ông này, dù chết cũng không được rời đi!

"Hôm nay nhất định phải kiếm được tiền!"

Cố Sư Sư nghiến răng.

“Này… đã đính hôn rồi, vậy có thể cho em chút gì đó…”

Ừm, dù có mặt dày cách mấy, cô cũng không nói nổi câu đó!

Cô bò dậy, vừa suy nghĩ vừa buồn rầu đi rửa mặt.

Sau khi lục tung tủ đồ, cuối cùng cô cũng tìm được một chiếc váy liền thân màu tím nhạt mà mình khá thích. Chỉ là chiếc váy này rõ ràng không vừa người cô, mặc lên có hơi chật.

"Đây là đồ của thiên kim giả à? Chậc, nguyên chủ cũng thật đáng thương, đường đường là con ruột mà lại phải mặc lại đồ cũ của con nuôi."

Cố Sư Sư lắc đầu.

Nhưng lúc này cũng lười chọn lại, cô đành mặc đại rồi bước ra khỏi phòng.

Dựa vào ký ức của nguyên chủ, Cố Sư Sư nhanh chóng đi đến nhà ăn nhỏ bên cạnh phòng khách tầng một.

"Cô Cố."

Chú đầu bếp đã chuẩn bị xong từ sớm.

Trên bàn đã bày biện sẵn bộ bát đĩa mạ vàng tinh xảo.

Trứng cuộn cá hồi xông khói, bánh mì nướng, cà chua bi… món nào món nấy đều bắt mắt.

Cố Sư Sư bụng đói cồn cào, nước miếng tuôn ra không ngừng.

Hôm qua trốn trong tủ, cô gần như không ăn gì cả, buổi tối cũng chỉ mò được vài cái bánh quy lót dạ.

"Cháu chào chú, cho cháu thêm hai lát bánh mì nướng nhé."

"À mà, có sữa không ạ?"

Sữa luôn khiến cô có cảm giác được chữa lành, rất an tâm.

"Có, cần gì cứ gọi tôi."

Chú đầu bếp nhanh chóng bưng bữa sáng ra bàn.

Cố Sư Sư cảm ơn một tiếng, rồi nhanh chóng cầm ly lên uống một ngụm sữa ấm.

Dòng sữa trôi xuống khiến dạ dày đang trống rỗng lập tức ấm lên hẳn.

Cô lại chuẩn bị tấn công bánh mì, nhưng vừa há miệng thì khựng lại.

[Đinh! Nạp thành công!]

"Hả?"

Cô ngậm miệng lại, rồi cắn một miếng bánh mì.

[Đinh! Nạp thành công!]

Ơ?

Cố Sư Sư trợn mắt nhìn phần ăn sáng xa xỉ trước mặt.

Không thể nào?

Cô lập tức mở hệ thống, vốn chỉ có mình cô nhìn thấy được ra kiểm tra.

Quả nhiên có hai dòng ghi nhận nạp gần nhất.

[23 giây trước: Uống một ngụm sữa bò cao cấp hữu cơ New Zealand, giá thị trường 129 tệ.]

"Phụt…"

Vừa uống thêm một ngụm sữa thì một nửa đã bị cô phun ra ngay tại chỗ.

Mắc gì mà mắc dữ vậy?

Thật sao?

Sữa New Zealand cô cũng từng uống rồi, siêu thị nhập khẩu bán đầy, loại 1.5 lít giá cũng cỡ đó thôi mà?

Cái tên Hoắc Tử Thần này, đúng là tính cách thì biếи ŧɦái, tiền xài thì… không biết tiếc là gì!

Cố Sư Sư vội lau miệng.

Trời ơi, mới phun ra một nửa ngụm mà mất đứt sáu mươi mấy tệ, lỗ to rồi!

Cô vừa tiếc đứt ruột, vừa muốn quay ngược thời gian.

Nhưng rất nhanh, cô lại nhìn thấy một đoạn chữ nhỏ phía sau trên giao diện hệ thống.