Năm Dụ Hoài Phong chín tuổi, trời rét căm căm. Bầu trời xám xịt như trút xuống căn biệt thự cũ kỹ nằm cuối con dốc nhỏ.
Trong căn phòng lạnh lẽo, cậu bé ốm yếu cuộn mình trong chăn, ho sù sụ đến tím tái cả môi.
Bà Dụ, đã khóc cạn nước mắt. Cả gia đình họ Dụ đều lao đao vì bệnh tình của đứa con trai duy nhất một đứa trẻ sinh ra đã mang theo gánh nặng định mệnh.
Đến khi không còn tin vào thuốc thang, bác sĩ, họ tìm đến một vị thầy bói nổi tiếng. Người ấy chỉ nói một câu:
“Phải có một đứa bé tuổi Tý bầu bạn, mạng cậu mới giữ được. Nhận nuôi đi. Càng nhỏ càng tốt. Máu mệnh sẽ đổi.”
Thế là, vào một ngày đầu xuân, Phạm An Hạ cô bé bốn tuổi, tuổi Tý, được đón từ trại trẻ mồ côi về nhà họ Dụ.
Cô bé đứng trước cổng lớn, mặc chiếc áo len cũ kỹ, tay ôm con gấu bông sờn rách.
Ánh mắt cô dõi vào trong, nơi cậu bé ốm yếu đang đứng sau lớp kính dày, nhìn ra như thể đang quan sát một sinh vật lạ.
“Cô ta là ai?”
Hoài Phong hỏi, giọng không giấu nổi vẻ khó chịu.
“Em gái mới của con.”
Mẹ đáp nhẹ nhàng, bàn tay đặt lên vai cậu, dịu dàng nhưng cứng rắn.
“Từ nay, nó sẽ sống cùng con.”
Cô bé nhỏ gầy, da tái nhợt, hai mắt to tròn nhưng mờ nhạt, rụt rè bước từng bước vào nhà như sợ mình làm bẩn sàn nhà bóng loáng.
Cô không khóc, cũng không cười. Chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng:
“Anh...”
Hoài Phong quay đi, không đáp.
Trong mắt cậu, cô bé này yếu ớt, xấu xí, chẳng khác nào một cái cây cỏ mọc lạc giữa vườn hoa cậu vẫn chăm.
Kể từ hôm có An Hạ, Hoài Phong thật sự không còn bệnh vặt nữa, nên có thể nói cô bé là phúc tinh cũng là cục cưng của gia đình họ Dụ trừ Hoài Phong.
Buổi chiều, trời trong veo, ánh nắng vàng nhạt rơi lấp lánh trên mái kính trong suốt của nhà kính phía cuối vườn.
Dụ Hoài Phong đang ngồi xổm trên nền gạch mát lạnh, cẩn thận cắt bỏ những chiếc lá úa của chậu hoa lan tím.
Tiếng kéo cắt vang lên từng nhịp, đều đặn, tỉ mỉ.
Cậu yêu sự yên tĩnh ở nơi này nơi không có tiếng ho, không có thuốc đắng, không có những cặp mắt thương hại.
Ở đây chỉ có hoa, những sinh vật yếu ớt nhưng luôn nghe lời, luôn nở theo ý cậu.
Một tiếng bước chân nhỏ vang lên sau lưng. Nhẹ đến mức nếu không phải ánh nắng khẽ bị che khuất, có lẽ cậu đã không quay lại.
An Hạ đang đứng ở ngưỡng cửa, mái tóc buộc lệch sang một bên, mắt to tròn nhìn vào trong như sợ hãi lẫn tò mò.
“Đẹp quá...” Cô bé thì thầm, rồi lặng lẽ bước tới, bàn tay nhỏ vươn ra, định chạm vào cánh hoa rực rỡ gần đó.