Phải tìm cách tự cứu, nếu không cô sẽ chết vì ngại mất.
Dưới sân khấu vẫn còn xôn xao, cho đến khi có người lên tiếng.
"Không sao, nhà dột còn gặp mưa đêm, chơi game mạng lag, đây đều là chuyện thường tình trong cuộc sống. Mọi người đừng vội, cho diễn viên một chút thời gian, cũng cho tôi một chút thời gian."
Lời nói rõ ràng, giọng điệu bình thản, không dùng micro để khuếch đại âm lượng, nhưng nhịp điệu lại có nhanh có chậm, truyền đến tai mỗi người một cách chính xác.
Mọi người vốn đang buồn chán chờ đợi, nghe vậy liền nhìn về phía Sở Độc Tú trên sân khấu.
"Bởi vì người tôi thì đứng trên sân khấu rồi, nhưng tinh thần thì vẫn còn ở dưới hàng ghế khán giả. Tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ, tại sao tôi lại đứng ở đây." Sở Độc Tú đối diện với ánh mắt của mọi người, cố gắng để giọng nói đừng trở nên lơ mơ, bất đắc dĩ nhún vai: "Ít nhất thì các bạn là người may mắn. Bốc thăm ngẫu nhiên một khán giả để chia sẻ sự ngượng ngùng, cuối cùng lại không bị gọi lên sân khấu, không giống như tôi, đúng không?"
Trong phòng vang lên những tiếng cười thiện chí.
Khán giả nghĩ đến hoàn cảnh của cô thì lập tức bị chọc cười, không khí trở nên thoải mái hơn một chút.
Sở Độc Tú được khích lệ bởi cảnh này, tâm trạng dao động dần dần bình tĩnh lại.
"Tôi dám thề, lúc nãy anh ta gọi tôi, tất cả những người khác đều thở phào nhẹ nhõm. Anh trai này lập tức bắt chéo chân không còn căng thẳng nữa..." Cô giơ một cánh tay lên, vung vẩy trong không trung, bắt chước cảnh tượng Tiểu Thông chọn khán giả: "Nếu micro sửa nhanh như vậy, không chừng đợi anh ta nói xong đoạn của tôi lại muốn hô to "giơ tay lên", tiếp tục gọi một khán giả lên sân khấu. Có giống cảnh kinh điển trong phim cảnh sát bắt cướp không?"
"Tôi chính là kẻ xui xẻo trong phim, bị người ta bắt cóc từ trong đám đông. Thế nào là "bắt cóc" kiểu talk show, chính là bạn cảm thấy không buồn cười, lập tức bị bắt lên sân khấu làm con tin, đợi đến khi buổi open mic kết thúc mới được thả ra."
Sở Độc Tú vỗ ngực, giả vờ thoải mái nói: "Cho nên đừng quá vội vàng, mọi người bình tĩnh một chút. Talk show có thể là một nghệ thuật mạo phạm, cũng có thể là một nghệ thuật phạm tội. Sợ lát nữa các bạn cũng giống như tôi, sẽ bị bắt cóc, đột nhiên không xuống đài được."
Lời này vừa thốt ra, cả khán phòng cười ầm lên.
Không ai ngờ rằng Sở Độc Tú lại mở miệng cà khịa, cũng không ai ngờ rằng vẻ mặt đờ đẫn của cô lại có thể tạo ra hiệu ứng hài hước đến vậy.
Tạ Thận Từ thấy vậy ngẩn ra, không đi về phía Nhϊếp Phong nữa mà dừng lại quan sát người trên sân khấu.
Cô gái có khuôn mặt thanh tú, làn da trắng trẻo, mái tóc dài mềm mại được ánh đèn chiếu thành màu hạt dẻ. Cô nói chuyện không nhanh không chậm, đường nét trên khuôn mặt có chút căng thẳng, rõ ràng trạng thái không thoải mái, ngượng ngùng, nhưng kết hợp với tình cảnh bị mắc kẹt trên sân khấu của cô lại khiến cho câu chuyện cười càng thêm thăng hoa.
"Xin lỗi, thật lòng xin lỗi…" Tiểu Thông cũng nghe thấy lời than phiền. Anh ta bê chiếc ghế cao ở quầy bar đến, nói một cách an ủi: "Cô ngồi xuống một lát!"
Nói xong, anh ta nghe thấy Nhϊếp Phong gọi thì vội vàng chạy xuống sân khấu, đi lấy micro.
Trên sân khấu xuất hiện một chiếc ghế, Sở Độc Tú thuận thế ngồi xuống.
Anh trai ngồi hàng ghế đầu vừa bị cô điểm danh, dứt khoát không bắt chéo chân nữa mà đề nghị: "Hay là cô nói đi, cô hài hước hơn anh ta."
"Đại ca à, anh ghét anh ta đến vậy sao?" Sở Độc Tú ngạc nhiên nhìn đối phương: "Vừa nãy anh ta hỏi anh làm công việc gì, anh nói không muốn cho anh ta biết, bây giờ lại nói những lời "gϊếŧ người đoạt mạng" thế này."
Anh trai thẳng thắn gật đầu: "Đúng vậy."
"Không đến mức đó chứ. Nể mặt tôi, bình thường không ăn hành lá (Tiểu Thông) thì thôi, trên sân khấu phải có chút vị hành chứ. Có những người suốt ngày kêu gào muốn giẫm nát tất cả rau mùi trên thế giới, cũng sẽ không thật sự đi tấn công diễn viên hài độc thoại tên là Hương Thái (rau mùi)."
Có lẽ khán giả đã thả lỏng hơn, không còn căng thẳng, cảnh giác như trước khi bắt đầu buổi diễn. Cô tùy tiện trêu chọc vài câu, lại đổi được một tràng cười.
Bên quầy bar, chị chủ quán nhìn Sở Độc Tú tự nhiên thoải mái như vậy, ngơ ngác nói: "Trời ơi, mấy câu này là ứng khẩu sao?"
Ai cũng biết open mic là nơi để mài giũa các đoạn hài, diễn viên talk show đều sẽ viết kịch bản trước, có khi không thuộc còn phải cầm điện thoại lên sân khấu. Nhưng Sở Độc Tú không mang theo gì cả, trông rất lão luyện.
Tạ Thận Từ rơi vào trầm tư, cũng không phân biệt được đây là màn biểu diễn kiểm soát sân khấu của diễn viên, hay là cuộc trò chuyện thoải mái giữa các khán giả, chủ yếu là cô tung miếng hài quá nhẹ nhàng, đối đáp lại cực kỳ trôi chảy, tự nhiên.
Trong quán bar trở nên sôi động, phía sau có người hô to: "Kể một đoạn đi…"