Quyển 1 - Chương 6
Đêm hôm đó, tôi bởi vì mang tội danh làm tổn hại hương khói nhà họ Lý nên bị nhốt trong phòng chứa đồ, không cho được ăn cơm.Tôi uất ức ngồi ở trên sàn nhà lạnh lẽo, để cằm ở trên đầu gối, ôm lấy toàn thân của mình.
Chung quanh đồ vật lẫn lộn giống như là dã thú mai phục ở trong bóng tối, mà bụng, dường như cũng bắt đầu đánh trống.
Ở lúc bi thảm này, một người mở cửa phòng chứa đồ ra, ngay sau đó, mùi thịt nồng nặc quanh quẩn chóp mũi tôi.
Ngẩng đầu, tôi nhìn thấy Lý Bồi Cổ cùng với một mùi hương thịt tản ra trong đĩa trên tay hắn.
Không biết là bởi vì hắn, hay là bởi vì thịt, tôi bắt đầu"Ừng ực ừng ực" nuốt nước miếng.
Lý Bồi Cổ đi tới trước mặt tôi, ngồi xổm xuống, dùng dao nĩa cắt thịt, tự mình đút tôi.
Tôi ngay cả nhai cũng không kịp nhai, liền nuốt xuống.
"Từ từ mà ăn, còn rất nhiều." Hắn nói, cũng xiêm một khối nữa, đút vào trong miệng của tôi.
Tôi nghe theo lời hắn nói, lần đầu tiên từ khi sinh ra bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.
Lúc chất lỏng của thịt đang chảy ra ở răng, sảng khoái trơn nhẵn đọng lại ở đầu lưỡi, mùi hương lưu lại ở bên môi.
Đây là lần đầu tiên tôi hiểu được, thịt, không phải dùng để ăn, là dùng để hưởng thụ.
Lý Bồi Cổ cực kỳ hài lòng việc tôi nghe lời, hắn dùng một ngón tay nâng cằm của tôi lên, khuôn mặt ôn nhã được chiếu sáng từ ánh trăng bên ngoài cửa sổ, khiến không khí chung quanh trong nháy mắt cũng trở nên nhu hòa động lòng người.
"Nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn đã rửa sạch này, thật đẹp."
Vừa nói, ngón tay của hắn vừa hoạt động tại bên môi của tôi, lau đi nước thịt dính phía trên, sau đó, hắn thu tay lại, liếʍ đi nước thịt dó.
Một khắc đó, tôi vô cùng muốn trở thành giọt nước thịt đấy.
Lý Bồi Cổ đem một miếng thịt khác đút vào trong miệng của tôi lần nữa, tròng mắt của hắn từ trước đến giờ đều là khẽ nhếch, lấy một loại tư thái dịu dàng, hắn nói: "Về sau, em chính là người của tôi, bất luận tôi nói cái gì, em đều phải làm theo, hiểu chưa?"(Bonei:
Thấy tôi mặt lộ vẻ nghi ngờ, dì Bích vì tôi mà làm mẫu: dì đứng lên một cách duyên dáng, đôi chân thon dai dang rộng ra, đôi tay siết chặt, bắt đầu chậm rãi, bắt đầu duỗi thân chuyển động hết sức mị hoặc.
Mà hai viên cầu trắng noãn giữa hai cánh tay, thì tại vì bị đè xuống không ngừng chuyển động.
Khi bọn họ đang nghiêng về phía bên trái thì người làm vườn đang tỉa mấy nhánh cây từ trên cây té xuống.
Khi bọn họ nghiêng về hướng bên phải thì người giúp việc đang cho chó ăn đem lấy ngón tay chính mình ngay ngốc duỗi ra cho chó săn ăn, cũng bị chúng không chút khách khí nào cắn đi.
Khi dì Bích khom lưng, hai viên cầu lộ ra ở mức độ lớn nhất thì hấp dẫn bọn cận vệ đứng bên bể bơi mặc tây trang màu đen mang kính râm màu đen mặt không chút thay đổi khốc cũng không được lạnh cũng không xong trong lỗ mũi"Phốc phốc phốc phốc phốc phốc phù phù" tám dòng máu phun ra như suối.( Bonei: sức mạnh vũ khí của phụ nữ là vô tận