"Ngươi ra ngoài giao du với người khác, mười ba năm nay ta cho ngươi số tiền không giống nhau, mấy năm đầu là mỗi tháng 1 lượng, sau đó là 5 lượng, 10 lượng, trung bình mỗi tháng 5 lượng đi, tổng cộng mười ba năm, tính cả lãi cũng là 3065 lượng 170 văn."
"Quần áo của ngươi, mỗi mùa ba bộ, một năm mười hai bộ, mười ba năm qua giá cả những bộ trang phục này cũng khác nhau, ta tính ngươi trung bình mỗi năm 30 lượng, tổng cộng mười ba năm, tính cả lãi là 1346 lượng 390 văn."
"Ngươi ở nhà ta, một tháng ta tính ngươi 2 lượng bạc, mười ba năm ngươi phải trả 1226 lượng 7 văn."
"Còn có ngọc bội và những món quà ta mua cho ngươi, ngươi lên Thượng Kinh đi thi ta cho ngươi 300 lượng, ta không tính lãi cái này, tổng cộng 500 lượng."
"Sự chăm sóc của ta và cha mẹ ta dành cho ngươi những năm qua, đối với ta chính là vô giá, nhưng hôm nay ta nói cho ngươi một cái giá… Ba nghìn lượng nhé?"
"Được." Kỳ Nguyên Hồng đã ý thức được, có lẽ cộng hết số tiền này lại chắc chắn không ít, nhưng bây giờ hắn ta không đồng ý cũng phải đồng ý, chuyện này phải nhanh chóng kết thúc.
Bàn tính lại lách cách vang lên, rồi nghe Khương Ngọc nói: "1 vạn 2 nghìn 570 lượng 350 văn."
Căn phòng im phăng phắc, tất cả đều nhìn về phía Kỳ Nguyên Hồng. Giờ đây hắn ta giống như bị lột sạch quần áo, chịu đựng ánh mắt soi mói, đây là sự sỉ nhục lớn nhất mà Khương Ngọc dành cho hắn ta hôm nay.
Im lặng một hồi dưới ánh mắt mọi người, Kỳ Nguyên Hồng nhìn về phía Tô Nguyệt Trân nói: "Nguyệt Trân, đưa tiền."
Tất cả lại nhìn sang Tô Nguyệt Trân, lúc này nàng ta giống như ăn phải ruồi, cảm thấy buồn nôn.
Nàng ta, Tô Nguyệt Trân, tiểu thư phủ Thanh Sơn Bá, cháu gái của Quý phi nương nương, gả cho một tên nghèo rớt mồng tơi không có văn hóa đã đành, bây giờ còn phải trả nợ cho hắn ta. Lại nhìn khuôn mặt tinh xảo tuấn tú của Tống Ngọc Thư, nàng ta càng không cam lòng hơn.
Nàng ta ngồi im không nhúc nhích, sắc mặt Kỳ Nguyên Hồng càng thêm khó coi. Bà tử khẽ đẩy Tô Nguyệt Trân, nàng ta nhìn Khương Ngọc tóe lửa, nghiến răng nói: "Làm sao ta có thể mang hơn một vạn lượng ngân phiếu trong người chứ?"
Một vạn hai nghìn lượng ngân phiếu, có thể mua một căn nhà lớn ở Thượng Kinh.
Mọi người lại nhìn về phía Khương Ngọc, thấy nàng đặt chén trà trong tay xuống, giọng điệu bình thản: "Vậy Tô tiểu thư và Trạng Nguyên cứ nghỉ ngơi ở đây một lát, để hạ nhân nhà ngươi đi lấy tiền. Khi nào tiền đến đủ, lúc đó chúng ta cùng đi làm thủ tục ly hôn."
Nàng rất sợ Tô Nguyệt Trân vì hơn một vạn lượng bạc này mà không gả cho Kỳ Nguyên Hồng, vậy thì chẳng phải là một bãi cứt sẽ dính vào tay nàng sao?
Không được!
Nhất định phải trói chặt Kỳ Nguyên Hồng và Tô Nguyệt Trân lại với nhau!