An Tĩnh đưa túi đồ cho Lâm Mộng Dĩnh. Cô nhận lấy, nhìn An Tĩnh ngập ngừng.
An Tĩnh nhướng mày khó hiểu, ánh mắt như muốn hỏi: "Sao còn chưa mặc vào?"
Lâm Mộng Dĩnh hơi xấu hổ, ấp úng mãi mới lên tiếng: “Anh... có thể quay lưng lại không?”
Lúc này, An Tĩnh mới nhớ tới - hắn đã không còn là nữ.
Hắn sững lại một chút, sau đó gật đầu, quay người đi kiểm kê số đồ đem về từ cửa hàng tiện lợi. Phía sau truyền đến tiếng sột soạt. Một lúc sau, Lâm Mộng Dĩnh khẽ nói: “Xong rồi.”
An Tĩnh quay lại nhìn cô. Không thể không nói, Lâm Mộng Dĩnh trước khi bị hủy dung thật quá xinh đẹp. Dù chỉ là đồ thể thao kiểu dáng đơn giản, Lâm Mộng Dĩnh mặc lên người cũng rất đẹp.
Ai cũng đều có chút tự luyến, An Tĩnh nhịn không được âm thầm cảm thán: “Mình đúng là đẹp thật.”
An Tĩnh nhìn Lâm Mộng Dĩnh bằng ánh mắt kỳ quái mãi đến khi Lâm Mộng Dĩnh hơi mất tự nhiên, hắn mới quay đi, lấy ra một hộp cơm còn nóng từ ba lô, đưa cho Lâm Mộng Dĩnh.
Cơm gà nướng New Orleans từ cửa hàng tiện lợi - trước đó Lâm Mộng Dĩnh cũng đã từng ăn, nhưng không thường xuyên. Rốt cuộc thức ăn trong căn-tin trường học vẫn tiện lợi hơn cửa hàng tiện lợi.
Dù không rõ tình hình hiện tại, Lâm Mộng Dĩnh cũng biết giờ không phải lúc để kén chọn. Chỉ là... Lâm Mộng Dĩnh mới vừa nôn không bao lâu, giờ lại đối diện với thức ăn, cô thực sự không nuốt nổi.
Lâm Mộng Dĩnh há miệng, lời cự tuyệt còn chưa thốt ra, đã bị An Tĩnh chặn lại: “Ăn đi, lần sau, không biết là khi nào.”
Vừa nói, hắn vừa mở hộp cơm của mình, bắt đầu nhai ngấu nghiến. Bên cạnh hộp cơm, hắn còn đặc biệt để một chai sữa chua nhỏ. Trước tận thế, An Tĩnh còn nhớ bản thân từng rất thích loại sữa chua này. Mười sáu năm tận thế, có nước uống đã tốt lắm rồi, chứ đừng nói đến sữa chua - thứ từng rất bình thường nay lại trở nên xa xỉ.
Lần này hắn mang về vài chai từ cửa hàng tiện lợi. Chưa đầy vài phút, hắn đã ăn hết phần cơm, vẫn còn chưa no nên lại lấy thêm hai miếng bánh mì lót dạ, cuối cùng uống liền ba chai sữa chua.
Khi quay đầu lại, An Tĩnh thấy Lâm Mộng Dĩnh nhai kỹ nuốt chậm ăn cơm, thì gật đầu hài lòng.
Bên phía Lâm Mộng Dĩnh, tuy đã bắt đầu ăn cơm, nhưng mới vừa nôn xong, Lâm Mộng Dĩnh thực ra chỉ như đang cố nhét thức ăn vào bụng. Mỗi một miếng đều ăn rất chậm. Vị nồng của gà nướng New Orleans trào lên khiến cô có chút chịu không nổi. May mà bên cạnh có sữa chua và nửa bình nước khoáng trước đó còn lại, cô miễn cưỡng ăn được hơn nửa hộp, dư lại thật sự không thể cố thêm.
Khi An Tĩnh nhìn về phía cô lần nữa, Lâm Mộng Dĩnh buông hộp cơm, hơi ngượng ngùng: “Em thật sự ăn không vô nữa.”
An Tĩnh gật đầu, không nói gì thêm.
Nhưng đối mặt tình huống này, Lâm Mộng Dĩnh cũng có chút bối rối. Dù sao cô chỉ mới hai mươi tuổi, vẫn còn là nữ sinh chưa rời khỏi ghế nhà trường.
Nhưng hiển nhiên An Tĩnh không tính mở miệng. Lâm Mộng Dĩnh bị buộc bất đắc dĩ, đành phải lên tiếng: “Tiếp theo chúng ta làm gì?”