Hiện tại, khi mọi người đều cho rằng cô ấy dơ bẩn, hắn liền tin cô ấy trong sạch.
Hắn cãi nhau với tất cả, chẳng cần quan tâm đến sự thật, miễn là cứ đối chọi với đám đông thì sẽ làm tới cùng.
Người khác mắng Dương Diệp Yên độc ác, hắn liền mắng bọn họ còn tệ hơn.
Hắn còn tuyên bố sẽ tìm ra chân tướng.
Thậm chí, hắn còn đến tận nhà an ủi Dương Diệp Yên.
Rồi sau đó, hắn gặp phải tai nạn xe hơi.
Chết ngay tại chỗ.
Nguyên chủ cả đời này gây không ít chuyện xấu nhỏ, nhưng tội ác lớn thì đúng là chưa từng phạm phải. Gặp được hệ thống 666, hắn vô cùng tức giận, yêu cầu người làm nhiệm vụ phải tìm ra kẻ đã gϊếŧ mình. Hắn muốn chửi rủa tổ tông nhà chúng.
Sau đó, Cố Dịch Trạch xuyên qua thế giới này.
Hắn nghiêng người, quay mặt về bên phải. Bên đó là lối đi, bên kia lối đi có một người đang ngồi – Dương Diệp Yên.
Cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng. Trên làn da sạch sẽ có hai nốt mụn nhỏ của tuổi dậy thì.
Cô ngủ yên lặng, hàng mi dài khẽ rung động, đôi môi hồng hơi chúm lại, trông như một cô bé đáng yêu.
Một lát sau, cô hơi cựa quậy. Trên má hằn lên vết đỏ do áp mặt vào áo đồng phục, trông như bị in dấu từ một tờ áp phích tuyên truyền.
Khi Cố Dịch Trạch đang quan sát, Dương Diệp Yên đột nhiên mở mắt.
Cô vẫn còn ngái ngủ, ánh nhìn mơ màng, vừa mở mắt ra liền chạm ngay ánh mắt của hắn. Hắn hơi ngạc nhiên.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, rồi đồng loạt nhắm lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dương Diệp Yên cúi đầu, trong lòng ngập tràn cảm giác bất an.Cái tên giang tinh này nhìn cô làm gì?
Không phải lại định giở trò với cô đấy chứ?
Cô hết cách với hắn rồi. Giáo viên thực hiện chương trình hỗ trợ một kèm một, chọn ra mười bạn đứng đầu lớp và mười bạn cuối lớp, thế quái nào mà cô lại bắt cặp trúng cái tên khó ở này!
Ngày nào cô cũng đuổi theo hắn, giảng bài, giúp hắn làm bài tập. Kết quả, người ta chẳng những không biết ơn mà còn nhiều lần gây sự với cô.
Cô tức đến mức muốn nổ phổi, nhưng khổ nỗi hắn nói lý lẽ cùn thì cực giỏi.
Dù có nói thế nào cũng không thể thắng được hắn. Đã bao lần cô suýt tức phát khóc.
Thế gian này sao lại có người thích cãi đến vậy?
Sao hắn không đi tranh luận với công nhân ngoài công trường đi?
Dần dần, lớp học sôi động trở lại, mọi người đều đã thức dậy.
Tiết đầu tiên là Toán.
Sau giờ học, Dương Diệp Yên ngoan ngoãn ôm quyển sổ ghi chép đến trước mặt Cố Dịch Trạch.
“Lần này cậu kiểm tra Toán chỉ được 18 điểm, nền tảng quá yếu. Tôi đã tổng hợp lại một số kiến thức quan trọng, dưới mỗi công thức đều có bài tập kèm theo. Cậu làm thử đi, được không?”