Thật sự không nên cầu nguyện linh tinh ở Ung Hòa Cung mà!
Ý nghĩ này vụt qua tâm trí Trình Nhạc Ngôn khi chiếc xe đối diện lao tới.
Vài tiếng trước, cậu còn đang hớn hở, ở Ung Hòa Cung hào hứng cầu nguyện: “Cầu giàu to, cầu phát tài, cầu con có thật nhiều tiền! Cầu xin cầu xin thần tiên đại lão phù hộ con, tiền ơi đến đây, tiền ơi đến đây, tiền từ khắp nơi đổ về!!”
Đồng thời còn khai báo cả họ tên, địa chỉ và số chứng minh thư, đề phòng thần tiên tìm nhầm người, có thể nói là vô cùng thành tâm.
Tuy nhiên, nghĩ lại phong cách làm việc từ trước đến nay của Ung Hòa Cung…
Từng có người cầu nguyện muốn có một người anh là lính, ý người ta là anh người yêu, ai ngờ không bao lâu sau, anh trai cô ta đi nhập ngũ.
Có người cầu nguyện muốn giảm cân, kết quả kiểm tra sức khỏe phát hiện vấn đề, phải phẫu thuật rồi tĩnh dưỡng, sụt hẳn 20 cân.
Lại có người cầu nguyện trời cho tiền từ trên trời rơi xuống, kết quả bị công ty sa thải, tiền trời cho chính là khoản tiền bồi thường.
Chỉ có thể nói Ung Hòa Cung rất linh nghiệm, kiểu linh nghiệm bất chấp sống chết.
Vì vậy, Trình Nhạc Ngôn rất cẩn thận mà chữa cháy: “Thật ra không cần giàu nhanh đâu, các vị thần tiên cũng đừng miễn cưỡng, cho con kiếp sau phát tài cũng được mà!”
Rồi lạy ba lạy.
Đứng dậy đầy tự tin, ngồi chờ phát tài, kết quả chờ được một vụ tai nạn giao thông.
Khi tỉnh lại, Trình Nhạc Ngôn chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Vậy khoản tiền trời cho này chính là tiền bồi thường tai nạn sao???
Thật nực cười!
Nhưng… Cậu rõ ràng đi đúng vạch kẻ đường, lỗi hoàn toàn thuộc về đối phương, không biết được bồi thường bao nhiêu tiền đây.
Nghĩ đến tiền, trong lòng lập tức nóng ran.
Mấy năm trước Trình Nhạc Ngôn nợ một khoản tiền khổng lồ lên tới 3 triệu, hiện tại còn thiếu tám trăm ngàn nữa là trả hết, nhiều năm sống tằn tiện, dốc lòng kiếm tiền, khát vọng tiền tài của cậu đã đạt đến một mức độ khó tin.
Lúc này, trong lòng vừa tính toán tiền bồi thường, vừa cố gắng mở mắt.
Nhưng lại sững sờ.
Thứ đập vào mắt không phải bệnh viện, mà là một căn phòng xa lạ mà sang trọng, được trang trí tinh xảo, bố cục rộng rãi xa hoa, bình hoa cổ kính, đèn chùm pha lê lấp lánh.
Chiếc gương đối diện phản chiếu một khuôn mặt tràn đầy sức sống, là của mình, rất tốt, không bị hủy dung. Lúc này, cậu đang dựa vào một chiếc ghế sofa êm ái, trên tay cầm một chiếc điện thoại đang trong cuộc trò chuyện.
Một giọng nam trầm ấm truyền đến từ ống nghe: “Ngôn Ngôn, bảo bối, anh biết em chịu uất ức, biết em không vui, anh đều hiểu. Người anh yêu nhất bị ép gả cho một người thực vật, anh làm sao không đau lòng cho được!"
“Nhưng tất cả đều là vì tương lai của chúng ta. Tuy rằng hiện tại chúng ta không thể quang minh chính đại ở bên nhau, nhưng đều đang nỗ lực vì một tương lai chung. Vì vậy, hãy kiên trì thêm một chút, ở lại Dung gia, được không?”
Ban đầu Trình Nhạc Ngôn còn đang nghe, dần dần, sự chú ý của cậu đã bị một thứ trên giá hoàn toàn thu hút.
Đó là một quả táo vàng kim lấp lánh.
Trình Nhạc Ngôn từng làm việc ở tiệm vàng, trực giác mách bảo cậu, đó không phải đồ mạ vàng hay kim loại thông thường, mà là vàng thật.
Giọng nói trong điện thoại vẫn tiếp tục: “…Bảo bối, có thể cho anh vay thêm một triệu được không? Em yên tâm, vài tháng nữa, khi nhận được tiền, anh sẽ trả lại cho em, sau này cũng là tiền vốn khởi nghiệp cho gia đình nhỏ của chúng ta. Alo? Bảo bối? Em còn nghe không? Alo?”