Thiên Hòa thành phồn hoa tấp nập, Sở Lưu Quang cùng tiểu quận chúa vừa nghe khúc hát, vừa đi thuyền đến phố Nam, vô cùng vui vẻ. Cũng chính tại đây, họ gặp lại Phó thừa tướng đã bị vắng mặt suốt nhiều ngày.
Phó Trường Lẫm dường như vừa xử lý công vụ xong, lúc này vẫn mặc quan bào chỉnh tề, phía sau là lão chủ bộ của phủ thừa tướng.
Sở Lưu Huỳnh kéo kéo ống tay áo ca ca.
Sở Lưu Quang cũng đã nhìn thấy Phó Trường Lẫm, liền xoa đầu muội muội, bất đắc dĩ nói: “Đi đi.”
Làn nước quanh thuyền gợn sóng nhẹ nhàng lan tỏa, con thuyền chưa cập bờ.
Sở Lưu Huỳnh kiễng mũi chân, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên bờ.
Thiếu nữ trong chiếc váy lụa màu tuyết đàm tựa như sương mù bảng lảng, tà áo tung bay theo gió khi nàng tiếp đất, tựa pháo hoa rực rỡ rơi xuống tuyết đầu mùa.
Nàng rất ít khi ăn mặc thuần khiết như vậy, sắc váy nhạt nhòa không che lấp được vẻ đẹp động lòng người, nụ cười như hoa nở rộ.
“Trường Lẫm ca ca!” Tiểu quận chúa ôm chặt túi hạt dẻ nóng hổi, chạy ào về phía hắn.
Phó Trường Lẫm cũng không đưa tay về phía nàng, chỉ chờ nàng đứng vững rồi mới nói: “Lỗ mãng hấp tấp.”
Sở Lưu Huỳnh vẫn luôn coi đây là sự quan tâm lạnh lùng của hắn nên cũng không buồn bực. Nàng lục lọi trong túi giấy dầu đựng hạt dẻ, lấy ra một viên đã bóc vỏ, đưa tới bên môi hắn: “Còn ấm đấy.”
Phó Trường Lẫm từ xa liếc nhìn Sở Lưu Quang đang tiến về phía mình, ánh mắt trầm lặng khó đoán, thế nhưng hiếm khi mở miệng ăn viên hạt dẻ mà tiểu quận chúa đưa tới. Đầu ngón tay chạm nhẹ vào hơi ấm rồi nhanh chóng rời đi, Sở Lưu Huỳnh giật mình vội vàng rụt tay lại.
Phó thừa tướng chậm rãi thưởng thức, bình phẩm: “Quá ngọt.”
Sở Lưu Huỳnh ôm chặt túi giấy trong tay, nhỏ giọng phản bác: “Ngọt mới ngon.”
Trong lòng Sở Lưu Quang thoáng dâng lên cảm giác chua xót nhưng vẫn cố duy trì vẻ ôn hòa, phong nhã của thế tử, chắp tay thi lễ: “Phó thừa tướng.”
Phó Trường Lẫm lặng lẽ quan sát thiếu niên từ trên thuyền bước đến, cuối cùng chỉ nhàn nhạt gật đầu, gọi một tiếng “thế tử” xem như đáp lễ.
Sở Lưu Quang thản nhiên hỏi: “Phó thừa tướng mặc quan phục chỉnh tề mà tự mình đi chuyến này, là có chuyện quan trọng gì sao?”
“Thôn trang ở tướng phủ gặp chút chuyện khó giải quyết,” lão chủ bộ chen vào trả lời, “Nhưng đã được xử lý ổn thỏa.”
Lão chủ bộ họ Thẩm, làm quản sự trong phủ Phó gia gần bảy mươi năm, gần như chứng kiến hai đời Phó gia trưởng thành.
Phụ thân Phó Trường Lẫm từng làm quan đến thái úy, nắm giữ quân quyền Bắc Ninh. Phó Trường Lẫm mười lăm tuổi đã được phong tướng, thống lĩnh các quan lại, khiến triều đình kinh sợ.
Sở Lưu Quang khẽ cười, giữ những từ “Quý Nguyệt Hà” và “Lưu tin” mơ hồ nghe được vào trong lòng.
Có lẽ là hắn suy nghĩ nhiều mà thôi.
Tiểu quận chúa vô ưu vô lo, bám theo sau Phó Trường Lẫm, líu ríu kể về việc gần đây nàng đã học được kiếm pháp lợi hại thế nào, phu tử giảng sách luận cao thâm ra sao.
Phó Trường Lẫm chỉ lặng lẽ bước đi phía trước, nghiêng tai nghe giọng nàng lanh lảnh như chim hoàng oanh, thỉnh thoảng nghiêng đầu đáp lại vài câu.
Sở Lưu Quang bị Thẩm chủ bộ cố ý dẫn đi chậm lại, giữ khoảng cách phía sau.
“Trường Lẫm ca ca mấy ngày nay bận rộn, có ngủ ngon không?” Sở Lưu Huỳnh nhíu mũi lại, “Hôm trước ta làm hoa hồng đông lạnh, vừa đưa đến phủ huynh thì huynh đã vội vã rời đi rồi.”
Lòng Phó Trường Lẫm khẽ động, hôm đó đúng là ngày hắn nhận được phong thư đầu tiên.
Hắn vẫn giữ vẻ thanh lãnh mệt mỏi, hờ hững đáp: “Án của Định Viễn hầu liên lụy quá lớn, triều đình đang náo động bất an.”
Tiểu quận chúa tiếc nuối nói: “Đáng tiếc thật, hoa hồng đông lạnh không giữ lâu được, ta đành phải chia cho Bạch Ưng bọn họ.”
Bạch Ưng là hữu vệ, thân binh của phủ thừa tướng.
Ánh mắt Phó Trường Lẫm thoáng lạnh, chỉ cảm thấy trong ngực như có một cơn giận vô cớ trào dâng.
Tiểu quận chúa nhạy bén nhận ra sự trầm lắng trong cảm xúc của hắn, liền hỏi: “Ca ca, có chuyện gì phiền lòng sao?”
Phó thừa tướng ngay lập tức lấy lại vẻ bình thản, cao ngạo đáp: “Không có.”
Sở Lưu Quang bước nhanh lên vài bước, nói lời từ biệt: “Ta và muội muội còn muốn đi thăm ông ngoại, xin đi trước một bước.”
Ông ngoại.
Phó Trường Lẫm lập tức nghĩ đến vị biểu ca “si tình” từ nhỏ đã ôm chặt tiểu Lưu Huỳnh không chịu buông tay, lớn lên vẫn kiên quyết muốn Lâm vương gia gả nàng cho hắn.
Phó thừa tướng lại càng bực bội hơn vài phần.
Còn chưa kịp tìm cớ giữ nàng lại, tiểu quận chúa đã nắm chặt tay áo huynh trưởng, tươi cười rạng rỡ hành lễ với hắn rồi vui vẻ rời đi cùng ca ca.