Quyền Thần Bạc Tình Hối Hận Không Kịp

Chương 1.3: Hội đèn lồng (3)

Định viễn hầu cầm quân một phương, kiêu dũng thiện chiến, đánh đâu thắng đó, khiến thái úy nhiều lần phải nhượng bộ.

Phó Trường Lẫm tuy thao túng triều cục chỉ một người dưới nhưng quyền lực quân sự vẫn bị thế lực này kìm hãm. Với dã tâm của hắn, chắc chắn sẽ tìm cách thu phục Định viễn hầu phủ về dưới trướng.

Chỉ là Sở Lưu Huỳnh chưa từng nghĩ rằng, cách thức thu phục lại là như vậy.

Thấy sắc mặt nàng lạnh nhạt, dáng vẻ bình thản xa cách, Ứng Hoan không cam lòng, bèn bổ sung: “Nghe nói quận chúa tỷ tỷ đã khuynh mộ Trường Lẫm từ lâu, chiếc hoa đăng trong tay chắc hẳn là chuẩn bị cho Trường Lẫm rồi.”

Lúc này, Phó Trường Lẫm mới để ý đến đôi tay nàng đang giấu sau lưng, mơ hồ lộ ra một chút dấu vết.

Nghĩ rằng có lẽ là do tiểu tùy tùng này tự tay làm để tặng mình, Phó Trường Lẫm thoáng nheo mắt. Trong lòng hắn, tuy thấy Ứng Hoan ngu xuẩn nhưng cũng phải thừa nhận nàng ta có chút nhãn lực.

Dù vậy, trên mặt hắn vẫn chỉ là vẻ hờ hững nhàn nhạt: “Nữ nhi nên biết rụt rè một chút...”

“Không phải.”

Phó Trường Lẫm thoáng cứng người.

Lại nghe nàng chậm rãi nói: “Chỉ là tiện tay lấy để ngắm cảnh thôi. Loại đèn cung đình lục giác này, trong Lâm vương phủ còn rất nhiều. Nếu Ứng đại tiểu thư thích, ngày nào đó ta sai người đưa qua phủ hầu mấy chiếc cũng được.”

Gió đêm khẽ thổi qua Thiên Hòa thành, tà váy thêu song điệp tung bay theo gió. Chiếc áo choàng đỏ rượu thêu tiên hạc bước trên mây, phản chiếu ánh đèn l*иg, sắc đẹp kinh người.

Dưới ánh đèn cung đình lay động, giọng nói nàng tựa như nguyệt lung vân sa (*), nhẹ nhàng mông lung: “Chỉ là có điều, nghe nói Ứng đại tiểu thư đã nhị bát niên hoa (**), còn ta chưa cập kê, e là không gánh nổi một tiếng tỷ tỷ này của ngươi.”

Sắc mặt Ứng Hoan lập tức biến đổi.

(*): trăng ẩn trong mây mỏng

(**): nhị là 2, bát là 8, niên hoa là tuổi xuân, lấy 2 nhân 8 bằng 16, nên ý đang nói 16 tuổi.

Phó Trường Lẫm chỉ cảm thấy nàng làm hắn mất mặt, cố nén cảm giác xao động khó hiểu trong lòng, lạnh nhạt nói: “Quận chúa, đúng là được giáo dưỡng tốt quá nhỉ...”

Hắn vậy mà vì người khác mà trách mắng nàng không có giáo dưỡng.

Sở Lưu Huỳnh liếc qua hai người đang khoác tay nhau, cười như không cười đáp lại hắn:

“Phó tướng gia phong nghiêm cẩn, lễ nghĩa chu toàn, Ánh Sương theo không kịp.”

Nàng lùi lại vài bước, ánh trăng xuyên qua bóng cây rải xuống, dừng trên tà váy nàng tựa như ánh sáng lưu động:

“Phó tướng giờ này có giai nhân bầu bạn, Ánh Sương không tiện quấy rầy, cáo từ.”

Sở Lưu Huỳnh hơi hành lễ, đang định lui đi thì cổ tay lại bị một bàn tay mạnh mẽ siết chặt.

Phó Trường Lẫm gạt bàn tay đang khẩn thiết kéo hắn của Ứng Hoan đi, cúi đầu quay người muốn rời đi cùng tiểu quận chúa.

Ngay từ khoảnh khắc thiếu nữ thi triển khinh công, tựa như cánh chim nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn, Phó Trường Lẫm đã cảm nhận được xung quanh có mấy ánh mắt nóng lòng muốn thử. Chỉ là vì kiêng dè vẻ mặt lạnh lùng của hắn mà không ai dám tùy tiện tiến lên.

Tiểu tùy tùng dáng người mảnh khảnh, vòng eo thon gọn, dung mạo diễm lệ kinh người, nụ cười vừa kiêu ngạo vừa rực rỡ, là diện mạo xuất sắc bậc nhất.

Để một tiểu quận chúa như vậy một mình dạo chơi hội đèn Thất Tịch, Phó Trường Lẫm chỉ cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu kẻ ăn chơi trác táng sẽ chen chúc lao tới.

“Quận chúa chưa xuất giá, ban đêm đi một mình còn ra thể thống gì? Ta sai người đưa ngươi về vương phủ.” Phó Trường Lẫm lạnh giọng nói.

Ngừng một chút, lại sợ tiểu quận chúa kiêu quý này không vui, hắn hạ giọng, dùng đến chiêu cũ:

“Ngoan ngoãn nghe lời, chẳng phải ngươi thích hạt dẻ rang đường ở thành Tây nhất sao? Ta...”

Sở Lưu Huỳnh lạnh lùng hất tay hắn ra:

“Nếu ta không chịu thì sao?”