Đợi khoảng thời gian một chén trà, thấy nàng ta không sao, Hoàng đế mới bắt đầu ăn.
Chỉ là, ăn được hai miếng hắn đã đặt đũa xuống.
Bởi vì ở đây không có giò heo, không có gà quay mà hắn muốn ăn... À, lần này còn có thêm món cá kho tàu được liệt vào danh sách yêu thích nữa.
Đều là những món ăn dầu mỡ nặng vị...
"Lui đi." Hoàng đế thở dài một tiếng.
An Cửu nghe thấy tiếng hắn nuốt nước miếng, nghe thấy tiếng hắn muốn ăn ăn ăn...
Nhưng hắn lại không nói, chỉ lặng lẽ ngồi trước án kỷ xem tấu chương.
Lý công công thở dài, ra khỏi cửa còn nói nhỏ với Khúc cô cô: "Bệ hạ càng ngày càng kén ăn, đồ ăn dâng lên cũng không động miếng nào."
An Cửu: "?"
What?
Ngày nào cũng ăn cỏ, làm sao có khẩu vị.
Hai người thân cận nhất của Hoàng đế, chẳng lẽ hai người không nghĩ là do cơm quá khó ăn sao?
Còn có cái tên Hoàng đế này nữa? Hắn là Hoàng đế, muốn ăn gì, không thể tự nói sao? Người thì tùy tiện chém, cơm lại không thể tùy tiện ăn?
Tuy trong lòng lảm nhảm, nhưng trên mặt An Cửu lại không để lộ một chút bất thường nào.
Những bộ phim cung đấu nàng đã xem vô số lần, An Cửu đều hiểu, sống trong cung phải khiêm tốn, nghe nhiều nói ít...
Nhưng mà, có người lại rất biết "nói".
【Đói...】
【Phiền...】
An Cửu: "..."
Có một khoảnh khắc, nàng cảm thấy sự phiền muộn của Hoàng đế là do đói mà ra.
Cuối cùng cũng đến giờ tan làm, An Cửu lê cơ thể mệt mỏi đi lĩnh cơm công nhân viên của mình, tìm một góc, ăn xong bữa cơm nhạt nhẽo, về phòng ngã đầu xuống là ngủ...
Trong lúc đó, nàng nghe thấy tiếng mở cửa, ba cung nữ Hạ Thu Đông đã trở về, ba người thì thà thì thầm, cũng không biết đang nói gì.
An Cửu trở mình, lại mơ thấy bản thân tỉ mỉ trang điểm rồi chạy đến trước mặt Hoàng đế õng a õng ẹo, sau đó bị Hoàng đế đâm một nhát thấu tim...
"A..."
An Cửu giật mình tỉnh giấc.
"Kêu cái gì vậy hả?" Tiểu Hạ khó chịu trừng mắt nhìn nàng một cái.
An Cửu nhìn, trời đã gần sáng.
Nàng lau mồ hôi lạnh trên trán, cũng không ngủ nữa, rời giường đi rửa mặt.
Hôm nay vẫn là ca trực của nàng, dù sao Quang Hoa Điện cũng tốn nhiều cung nữ, người mới không bù kịp.
Hoàng đế cũng dậy rất sớm, hắn nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn, có lẽ do cung nữ chải đầu căng thẳng, nên đã giật mất một sợi tóc của Hoàng đế, cung nữ vội vàng quỳ xuống dập đầu xin tha...
Hoàng đế nhìn nàng ấy một cái, sải bước rời đi.
An Cửu nhìn, trong lòng suy đoán, quả nhiên... Hoàng đế bây giờ và Hoàng đế lúc gϊếŧ người không giống nhau.
Đây là bệnh gì vậy?
Hoàng đế đi rồi, cung nữ chải đầu mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống đất.
Trong thời gian Hoàng đế thượng triều, bốn người Xuân Hạ Thu Đông phải chịu trách nhiệm dọn dẹp quét tước trong điện, mấy người đều im lặng, tay chân nhanh nhẹn làm việc, sau đó An Cửu phát hiện ra, nàng bị ba người kia cô lập.
Chỉ vì hôm qua nàng đã rót nước cho Hoàng đế, trong mắt bọn họ, đây là hành vi lấy lòng nịnh nọt, cũng là hành vi tìm đường chết.
Lấy lòng Hoàng đế, chứng tỏ An Cửu không an phận.
Còn về tìm đường chết sao... Bọn họ hy vọng tránh xa An Cửu một chút, như vậy An Cửu chết, cũng sẽ chết xa một chút, không để máu của nàng bắn lên y phục vừa mới giặt của bọn họ.
Đợi đến khi trong phòng được quét tước sạch sẽ, nàng ra khỏi đại điện, người quét tước dọn dẹp vệ sinh bên ngoài đều là các tiểu thái giám, bọn họ khom lưng, tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh sân viện cũng được quét dọn sạch sẽ.
Mà lúc này, Hoàng đế cũng đã trở về.