Sự xuất hiện của Tạ Liễu giống như một giấc mơ bất chợt. Đến khi anh phản ứng lại, mộng đã tỉnh, người đã đi.
Anh đứng bên ngoài KTV hồi lâu, cho đến khi quần áo ướt đẫm tuyết cũng không thể nhìn thấy Tạ Liễu một lần nữa.
Lục Tranh chỉ có thể đi bệnh viện tìm Chu Tích.
Trong bệnh viện, đầu của Chu Tích được quấn đầy băng trắng, bị giữ lại bệnh viện để theo dõi. Cậu ta cũng không dừng lại, tay cầm điện thoại di động, không biết gọi cho ai. Nhưng đầu dây bên kia chỉ toàn phát ra giọng điệu rất hung hãn, mắng thẳng Chu Tích.
Lục Tranh dựa vào cửa phòng bệnh, chờ cậu ta cúp điện thoại rồi mới bước vào.
“Anh Tranh.” Cậu ta trông thấy anh thì cũng nhanh nhẹn không ít, giọng nói có chút khách khí nhưng vẫn mang ít nhiều oán giận: “Lúc trước tại sao anh không cho đám đàn em đuổi theo?”
“Con đó đập vào đầu em đến mức phải khâu tám mũi!” Lúc này cậu ta mới tức giận mắng vài câu chửi thề.
Lục Chính chỉ trừng hắn một cái ánh mắt lạnh lùng, “Đáng đời.”
“Ai bảo mày chơi trò quy tắc ngầm làm gì?”
Không sai, chính là quy tắc ngầm.
Lục Tranh đã hỏi mấy anh em của Chu Tích mới biết cô gái đến phòng riêng hôm nay là ca sĩ mới được công ty âm nhạc của Chu Tích tìm được.
Cô ấy thực sự nghiêm túc muốn ký hợp đồng với công ty của Chu Tích để ra mắt âm nhạc, nhưng Chu Tích nhìn khuôn mặt và vóc dáng người ta không nhiễm bụi trần thì liền gọi tới KTV tiếp rượu.
“Còn không phải để cho anh tìm vui sao, cho anh trải qua sinh nhật vui vẻ đáng nhớ sao?” Chu Tích tuy nói vậy nhưng không thực tin tưởng lắm vào lời mình nói, cậu ta biết Lục Tranh thực ra chính là cây vạn tuế ngàn năm không ra hoa.
Trên thực tế, cậu ta chỉ muốn kiểm tra xem Lục Tranh là thẳng hay cong mà thôi!
Tất cả đều là những ý tưởng tồi từ nhóm bạn của cậu ta. Tró!
Lục Tranh đút tay vào túi quần, dựa vào bệ cửa sổ, khó lường nhìn cậu ta. Ánh mắt u ám mờ mịt, có cảm giác mây đen bao phủ cả thành phố khiến Chu Tích không khỏi khó chịu.
“Anh Tranh, em sai rồi… Em sẽ không dám nữa.” Cậu ta thì thào xin tha thứ, sau đó bắt đầu bán thảm: “Anh xem em đi, đầu bị đánh ra tới mức này rồi, đừng tính toán được không?”
Lục Tranh sửng sốt một chút, nghĩ đến người con gái lúc nãy đập nguyên ly rượu vào Chu Tích thì nhịn không được bật cười.
Chu Tích chưa từng trông thấy nụ cười Lục Tranh như vậy trước đây bao giờ, nghĩ rằng khổ nhục kế của mình đã có tác dụng, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, không quên mắng mỏ người con gái đã dùng rượu ngoại đập vào đầu cậu ta.
“Chờ ông đây bắt được cô ta, thế nào cũng phải đào một lỗ trên đầu con đó!”
Động tác mạnh bạo đυ.ng tới vết thương trên đầu, đau đến kêu cha gọi mẹ.
Lục Tranh cười lạnh, liếc cậu ta một cái, lạnh lùng nói: “Mày dám!”
Chu Tích sững sờ, đau đến mức nhíu mày, nhìn Lục Tranh ngây người: “Hả?”
Cậu ta nghe lộn rồi đúng không, anh Tranh đang bênh vực người cái con vừa nện chai rượu vào đầu cậu ta?
Lục Tranh kệ xác ánh mắt mịt mờ của Chu Tích, đứng thẳng dậy rời đi: “Gửi thông tin wechat cô gái kia cho tao.”
“Mày nghỉ ngơi đi, tao về trước.”
Người đàn ông bước đi không ngoảnh lại, để lại cho Chu Tích một dấu chấm hỏi to đùng như trứng vịt lộn.
–
Sau khi có thông tin liên lạc của cô gái tên Tô Linh kia, Lục Tranh không gọi điện ngay. Anh do dự hai ba ngày, nỗi lo lắng như vậy trước đây chưa hề có.
Anh chắc chắn rằng người đến cứu Tô Linh vào đêm đó, còn thân thiện bonus thêm một lỗ trên đầu và đạp vài cú trên người Chu Tích, chính là Tạ Liễu.
Anh còn chắc chắn nếu tìm Tô Linh sẽ có thể tìm được Tạ Liễu. Vì bạn bè mà Tạ Liễu sẵn sàng tới hang cọp để cứu người khác, nhất định mối quan hệ giữa họ khá tốt.
Nhưng anh vẫn chưa biết, nếu gặp cô rồi thì nên nói gì bây giờ?
Hỏi xem cô ấy sống bên đó như thế nào trong những năm qua? Cô đã đi những đâu? Hay cô trở về khi nào?
Tất cả đều không được.
Rồi những năm sau đó, Lục Tranh sẽ phát điên vì Tạ Liễu mất… Bây giờ, anh thậm chí không đủ dũng khí để gặp cô.
Anh thực sự là tên vô dụng, hoàn toàn một kẻ hèn hạ nhát gan.
Vừa ngay lúc Lục Tranh mải miết trong dòng suy tư có nên đi tìm Tạ Liễu hay không khiến cả đêm anh không ngủ được, thì nhận được tin từ lớp trưởng trung học mời vào group chat..
Vì 3 ngày nữa sẽ có buổi họp lớp.
Lục Tranh vào nhóm, anh lướt qua mọi người, đột nhiên nhìn thấy tài khoản WeChat của Tạ Liễu trong số 30 cái tên trong group.
Anh bấm vào cột thông tin cá nhân của cô, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện cô trong hơi thở gấp gáp mà chính anh cũng không nhận ra.
Dòng tin nhắn trong group đang nhảy liên tục, mọi người đang sôi nổi bàn tán.
Lục Tranh cuối cùng cũng không thể add friend với Tạ Liễu, anh sợ rằng mình sẽ bị từ chối, đành quay lại giao diện trò chuyện nhóm.
Tình cờ lúc ấy ảnh đại diện của Tạ Liễu lại xuất hiện trong giao diện trò chuyện. Tên wechat của cô rất đơn giản, chỉ có chữ L, có thể là chữ cái đầu tiên trong tên cô.
Tạ Liễu hỏi trong nhóm, có thể mang người thân đi họp lớp luôn được không. Cả đám nhao nhao hết lên, ai ai cũng hiểu “người thân” trong miệng cô là ý nghĩa gì.
Đương nhiên Lục Tranh cũng hiểu. Ánh mắt anh nhìn hai từ “người thân” một lúc lâu, ngón tay ấn trên màn hình quá chặt đến mức đầu ngón tay có chút đau.
Mãi sau Lục Tranh mới thả lỏng, lạnh lùng kéo khóe môi dưới, ném điện thoại xuống giường.
Đột nhiên anh nhận ra, buổi họp lớp lần này chẳng còn gì ý nghĩa gì nữa. Không đi chẳng sao.
–
Ba ngày sau, nhà hàng Đường Lệ ở trấn Lâm Xuyên.
Khi Tạ Liễu dẫn Tô Linh tìm đến nơi thì đã gần 12 giờ trưa. Cô nàng Tô Linh muốn đến họp lớp của người chị họ góp vui nên Tạ Liễu liền dắt cô ấy theo.
Đến nơi, Tạ Liễu hỏi số phòng riêng của các bạn trong lớp, rồi kéo Tạ Liễu lên lầu tìm mọi người. Rốt cuộc, trước khi bữa ăn bắt đầu Tạ Liễu mới tìm thấy phòng riêng.
Lúc cô bước vào, mọi người trong phòng đang tụ tập lại với nhau, dường như đang chúc mừng ai đó.
Người duy nhất nhìn thấy Tạ Liễu bước vào cửa lại là Lục Tranh vốn đang bị cả đám vây kín.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô, trái tim anh như muốn văng ra khỏi l*иg ngực, hơi thở trở nên khó khăn, thậm chí không biết người trước mặt đang nâng ly chúc mừng anh nói gì.
Ngay sau đó anh trông thấy cô gái tên Tô Linh đi theo sau Tạ Liễu vào phòng.
Mất một lúc thật lâu Lục Tranh mới có phản ứng.
“Người nhà” mà cô nhắc đến, chỉ là Tô Linh.