Biến cố tại đại điển tông môn Vân Sơn Môn đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi.
Nguyên nhân không nằm ở luồng ma khí đột ngột xuất hiện hay những đệ tử các môn bị thương, mà là vì tôn giả kiếm tu Giải Tinh Hà đã tự tay gϊếŧ chết đệ tử thân truyền của mình, sau đó thiên địa linh khí liền dao động, thậm chí còn có dấu hiệu đột phá.
Kiếm tu đột phá nhờ rèn giũa tâm trí và trui rèn kiếm đạo.
Giải Tinh Hà đột phá khiến người ta chỉ có thể nghĩ đến một khả năng sáu kiếp vô tình đạo của kiếm tu Vân Sơn Môn. Chặt đứt sợi tình căn cuối cùng, lạnh lùng vô tình, bước lêи đỉиɦ cao của đại đạo.
Một vị kiếm tu thiên phú dị bẩm, tu luyện công pháp tối cao của Vân Sơn Môn, thậm chí còn phá tan cảnh giới cuối cùng, tương lai vô hạn rộng mở.
Các tiên môn khắp nơi ùn ùn gửi thiệp chúc mừng, duy chỉ có một môn phái nhỏ bé, dù nhận được thiệp mời nhưng không ai xuất sơn.
Linh trì trong động phủ Thiên Hành Sơn.
Linh khí đậm đặc ngưng kết thành sương trắng, bao bọc lấy đài sen ở trung tâm.
Trên đài sen, một đóa hoa vàng kim chậm rãi nở rộ, lay động trong màn sương mờ ảo, ánh sáng nhạt chiếu rọi cả linh trì.
Dưới cành hoa, một bàn tay đang nắm chặt lấy gốc thân.
Một thiếu niên nửa tỉnh nửa mê nằm trên đài sen, vô thức cuộn tròn thân thể, nhưng lòng bàn tay lại không hề thả lỏng.
Cảnh tượng này khiến đệ tử canh giữ giật thót tim, không dám dời mắt.
Một nữ tu lo lắng hỏi: "Sư huynh, phải làm sao đây? Có cần thông báo cho tông chủ không?"
Nam tu bên cạnh nhíu mày. Hắn không nhìn rõ dung mạo người trên đài, càng không hiểu nổi làm thế nào đối phương có thể vượt qua yêu thú canh giữ thánh dược, đi qua linh trì mà lên được đài sen.
Điều khiến họ kinh ngạc hơn cả là thánh dược vốn chỉ chọn chủ nhân xứng đáng lại không hề phản kháng khi bị thiếu niên này chạm vào. Cành lá đang đong đưa dần dần yên tĩnh lại, thậm chí còn cẩn thận vươn ra vuốt ve thiếu niên đang say ngủ.
Nữ tu chần chừ: "Nếu tông chủ biết chuyện này…"
Thánh dược vốn là con át chủ bài của tông chủ, là phương thuốc cuối cùng để đột phá cảnh giới.
Tông chủ đã căn dặn bọn họ phải theo dõi kỳ nở hoa, chọn thời điểm thích hợp nhất để hái thuốc luyện đan.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, một tên nhóc không biết từ đâu chui ra, toàn thân lấm lem bẩn thỉu, lại dám ngang nhiên ôm gốc thánh dược mà ngủ ngon lành.
Bình thường, ngay cả khi chạm vào thánh dược, cũng phải dùng máu tim tưới lên không ngừng mới có thể tránh bị phản phệ. Dù vậy, người chăm sóc nó vẫn phải chịu cảnh tu vi bị thụt lùi mấy bậc.
Nếu không phải gần đây phạm lỗi, hai người bọn họ cũng sẽ không bị phạt trông coi linh trì.
Thế nhưng, lúc này, thánh dược lại ngoan ngoãn nằm trong tay thiếu niên kia. Chỉ cần hắn động tâm niệm, thánh dược sẽ tự động rời khỏi đài sen, theo hắn rời đi.
Nam tu cắn răng: "Chỉ còn cách đi tìm sư huynh Cảnh hỏi ý kiến. Muội thân pháp nhanh, lập tức đi ngay. Cứ nói thánh dược có dị trạng, sư huynh Cảnh tự nhiên sẽ đến."
Nữ tu do dự, chần chừ không hành động.
Trên đài sen, thiếu niên trở mình, kéo theo cánh hoa run lên khe khẽ.
Ánh mắt nam tu lập tức lạnh lẽo.
Nữ tu không dám trì hoãn nữa, lập tức nhún người rời khỏi động phủ.
Linh trì bây giờ chỉ còn lại nam tu đứng canh với thanh kiếm trên tay.
Trên đài sen.
Trì Nghiên chậm rãi mở mắt, trong đáy mắt ánh lên vẻ nghi hoặc.
Theo nguyên tác, cái giá để hái thánh dược quá đắt đỏ, Thiên Hành Sơn vẫn luôn tìm cách chuẩn bị. Mãi đến khi nam chính lên núi, tông chủ mới thực sự quyết định hái thuốc.
Chỉ có thể chất đặc biệt của nam chính mới có thể trung hòa độc tính của thánh dược, cũng chỉ có hắn mới có thể hái hoa mà không tổn thương bản thân.
Nhưng bây giờ, xem ra Thiên Hành Sơn không phải không có cách hái thuốc, mà là đang cân nhắc lợi và hại.
Là chuyện gì đã khiến tông chủ quyết định hái thuốc sớm, dù vẫn chưa tìm ra phương pháp an toàn hơn?
Kế hoạch ban đầu của Trì Nghiên là lợi dụng sơ hở trong lúc tuần tra của đệ tử Thiên Hành Sơn, dùng ảo thuật đánh lừa những kẻ có tu vi thấp để thu hút sự chú ý của yêu thú, sau đó lén trộm thuốc rồi rời đi.
Ai ngờ được bây giờ canh phòng quá mức nghiêm ngặt, người trông giữ lại là đệ tử nội môn, thậm chí còn muốn gọi một vị sư huynh có tu vi cao hơn đến.
Trong khoảnh khắc suy tư, Trì Nghiên đột nhiên siết chặt tay, mạnh mẽ rút gốc thánh dược lên khỏi đài sen.
Khoảnh khắc đó, ánh sáng vàng kim bùng lên rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ động phủ.
Yêu thú trong linh trì bị biến cố này làm kinh động, lập tức dấy lên từng đợt sóng lớn.
Sương trắng trong linh khí bị những giọt nước bắn lên phá vỡ, kiếm tu bên ngoài động phủ lập tức bật dậy, nhanh chóng rút kiếm, cảnh giác nhìn về phía linh trì.
Yêu thú canh giữ thánh dược không thể phân biệt vật thể, chỉ có thể nhận biết linh khí.
Cơ thể mà Trì Nghiên đang chiếm giữ này chỉ vừa miễn cưỡng sống lại, linh khí đã sớm bị rút cạn cùng với linh căn, vì thế mới có thể lẻn đến gần đài sen mà không bị yêu thú phát hiện.
Nhưng khi thánh dược rời khỏi đài, linh khí bộc phát, lập tức thu hút sự chú ý của yêu thú.
"Linh lực của thánh dược không thể che giấu. Ban đầu, chỉ cần mấy đệ tử ngoại môn làm mồi nhử là đủ. Nhưng nếu rơi vào tay đệ tử nội môn, ta sẽ không còn cách nào đoạt lại…"