Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi

Chương 3

Do oán niệm quá lớn, Lâm Táp Táp đã vô tình đánh thức một hệ thống trong cuốn sách, gọi là Thư Linh. Nó đồng cảm với hoàn cảnh của nàng, âm thanh nghiêm túc và trẻ con của nó vang lên:

[Xét thấy cái chết của ngươi quá mức phi lý và bị người đọc khiếu nại rất nhiều, do đó hệ thống đã quyết định liên kết ngươi với nhiệm vụ “Vai ác tìm đường chết”. Nhiệm vụ yêu cầu ngươi phải chia rẽ cặp đôi nam nữ chính bằng mọi giá, hoàn thành nghĩa vụ của một nhân vật phản diện.]

Nói cách khác: Hãy làm một kẻ ác tồi tệ đúng chuẩn, đừng làm mất mặt nghề nghiệp nữa!

Đọc hết những nội dung chính văn từ đầu đến cuối, Lâm Táp Táp nghẹn một bụng tức giận, không chịu hợp tác chút nào:

"Nếu ta không làm thì sao?"

[Xin lỗi, do ngươi đã biết bí mật của thiên cơ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ như yêu cầu, hệ thống sẽ lập tức loại bỏ ngươi.]

Nói cách khác: Đồng ý thì sống, không đồng ý thì chết ngay bây giờ.

Lâm Táp Táp còn chưa tận hưởng hết cuộc sống, dĩ nhiên không muốn chết thảm như trong nguyên tác. Không còn lựa chọn nào khác, nàng đành phải nhận nhiệm vụ.

Ngay khi nàng đồng ý, tiếng chuông lại vang lên:

[Nhiệm vụ kích hoạt thành công.]

[Nếu ngươi lười biếng hoặc không thể ngăn cản cặp đôi nam nữ chính đến với nhau, ngươi vẫn sẽ bị xóa sổ. Vì vậy, hãy hoàn thành tốt bổn phận của một vai ác, chia rẻ tình cảm của nam nữ chính và trân trọng mạng sống của mình.]

[Kẻ phản diện đã vào vị trí.]

[Năm, bốn, ba, hai, một.]

Đinh!

Lâm Táp Táp mở mắt từ cơn mê.

Vừa tỉnh dậy, sắc mặt tái nhợt của nàng đã đỏ bừng vì phẫn nộ. Đôi mắt bùng cháy ngọn lửa giận dữ, nàng run rẩy chống tay xuống giường ngồi dậy.

Trong phòng yên tĩnh, không có ai. Những tấm rèm treo đầy lục lạc rủ xuống tạo nên không gian huyền bí. Bát lư hương toả ra hương an thần, lan tràn khắp căn phòng.

Lâm Táp Táp hiện tại vừa nhìn thấy những chiếc lục lạc là cảm thấy bực bội, không có chỗ nào để trút giận, nàng vươn tay hất đổ bát lư hương trên bàn. Nhưng do nền nhà được phủ bằng thảm lông nhung dày, nên lư hương rơi xuống chỉ phát ra tiếng động nhỏ, không hề vỡ nát.

Thật là bực mình.

Lông mày Lâm Táp Táp giật giật, vì cơ thể quá suy yếu nên nàng không thể đứng dậy. Đôi môi khẽ mấp máy, muốn cất tiếng nói nhưng cổ họng lại khàn khàn đến mức không thể phát ra âm thanh.

Tại sao nàng lại trở nên như vậy?

Ký ức lộn xộn ùa về, nàng nhớ lại những chi tiết trong cuốn sách. Nhưng vì thời gian ngủ quá lâu, nàng nhất thời không thể nhớ rõ lý do tại sao mình lại hôn mê suốt nửa năm.