Kỳ thực, lão phu nhân mới vừa dậy không lâu, nhưng Sở thị luôn biết đối nhân xử thế. Bà vẫn là một người con dâu hiền thảo, trong mắt Hầu gia, từ cách đối đãi với cha mẹ, con cái cho đến thϊếp thất, chẳng ai có thể bắt bẻ được nàng nửa lời.
Y Nhi cũng bước sát theo Sở thị vào phòng. Sau khi Sở thị hành lễ thỉnh an xong, liền thấy bà khẽ nhíu mày, tiến lên một bước, giọng đầy lo lắng: “Nghe mụ mụ nói, mẫu thân lại bị đau đầu? Trong kho còn nhân sâm trăm năm, lát nữa con dâu sẽ sai người mang tới cho mẫu thân.”
Lão phu nhân nhận lấy tấm lòng hiếu thuận của con dâu, trong lòng cũng cảm thấy hài lòng. Tay bà lần chuỗi hạt Phật, lắc đầu nói: “Chỉ là chút bệnh cũ, không đáng ngại.”
Y Nhi là hậu bối, nàng bước thẳng đến bên giường của lão phu nhân, thân mật khoác tay bà, giọng nói chan chứa lo lắng khó giấu: “Sao bà lại đau đầu nữa rồi? Có phải đêm qua nhiễm lạnh không ạ?”
Đám thứ nữ như Lạc Thiến hành lễ thỉnh an xong thì chỉ có thể đứng sang một bên, trơ mắt nhìn Lạc Y Nhi được quấn quýt bên gối lão phu nhân. So với vẻ mặt ghen tỵ hay thất vọng của đám người Lạc Anh, Lạc Thiến lại tỏ ra điềm nhiên như thường. Dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều đã quá quen thuộc với cảnh Lạc Y Nhi được sủng ái như vậy
Lạc Thiến rất nhanh đã thu dọn lại tâm trạng, khi bắt gặp ánh mắt của lão phu nhân nhìn sang, trong đáy mắt nàng hiện lên một tia ngưỡng mộ và u sầu vừa phải, rồi lập tức cúi đầu, mảnh mai đứng yên tại chỗ.
Lão phu nhân khẽ dừng ánh mắt nơi nàng, liếc thấy bộ y phục trên người nàng, đôi mày cau lại rất nhẹ, giọng cũng trở nên nhạt hơn: “Đây là Thiến nha đầu?”
Lạc Thiến bất ngờ bị gọi tên, vừa khẩn trương vừa có chút mừng rỡ, vội vàng ngẩng đầu. Thấy ánh mắt lão phu nhân đang dừng lại trên mình, cả phòng người cũng đều nhìn theo, trong khoảnh khắc nàng trở nên hồi hộp bất an, giọng nói rụt rè: “Tổ mẫu, là cháu ạ.”
Sở thị cũng nghiêng mắt nhìn sang, khẽ nhấp một ngụm trà trong tay, nụ cười nơi khóe môi cũng nhạt đi vài phần.
Lão phu nhân dẫu sao cũng là bà ruột, trong lòng vẫn có chút thương xót, liền khẽ xoay chuỗi Phật châu trong tay, mỉm cười trò chuyện với Sở thị: “Gần tới tháng Bảy rồi, trong phủ cũng nên chuẩn bị làm y phục mới.”
Sở thị khẽ nhướng mày, thuận theo lời lão phu nhân: “Phải, mỗi mùa đều cho người trong phủ may thêm hai bộ y phục mới.”
Chuyện y phục chỉ được nhắc qua vài câu, sau đó liền chuyển sang những việc vụn vặt khác trong phủ.
Y Nhi ngồi bên cạnh lão phu nhân, mỉm cười lắng nghe hai người trò chuyện, nâng chén trà khẽ nhấp một ngụm, thỉnh thoảng lấy tay che miệng cười khẽ, ánh mắt như có như không, linh động mà quyến rũ. Mọi cử chỉ đều đoan trang, khéo léo.Từ sau khi nói một câu với Lạc Thiến lúc đầu, nàng liền chẳng hề nhìn nàng ấy thêm lần nào nữa.
Lạc Thiến dường như bị người ta quên lãng, lặng lẽ đứng một bên cùng mấy vị tỷ muội, đầu vẫn cúi thấp, mái tóc rũ xuống che khuất ánh nhìn của người khác, cũng che đi gương mặt tái nhợt của nàng.
Kiếp trước nàng rời phủ đã lâu, nên gần như quên mất, Sở thị chưa bao giờ để xảy ra sai sót trong những việc nhỏ như thế này. Hành động hôm nay của nàng, e rằng một chút lợi lộc cũng chẳng cầu được.
Tuy là trưởng nữ của phủ, nhưng nàng lại là người không được sủng ái nhất. Dù nay trong đầu có thêm ký ức bao năm làm hoàng hậu, nàng vẫn nên cẩn trọng tính toán. Thế nhưng, đột nhiên đổi lại thân phận, há có thể dễ dàng thích ứng ngay?
Lạc Thiến âm thầm thở ra một hơi. Dẫu lần đầu ra quân thất bại, cũng xem như là lời cảnh tỉnh. Nơi đây là Hầu phủ, là thiên hạ của Sở thị. Nàng chẳng phải hoàng hậu gì cả, chỉ là một thứ nữ sống dưới tay chưởng quản của chủ mẫu mà thôi.
Mà người nàng phải đối mặt, lại là đích nữ được Sở thị nâng niu trong lòng bàn tay. Nàng nhất định phải thận trọng từng bước, mưu tính thật sâu.
Sau khi mọi người lui ra, lão phu nhân khẽ thở dài, Quan mụ mụ dâng lên một tách trà, nhẹ giọng hỏi: “Lão phu nhân đang vì chuyện vừa rồi mà lo nghĩ sao?”
“Quá tiểu khí, không có khí độ.”
Quản mụ mụ khẽ cười, phu nhân quản lý cả phủ luôn chu toàn, chưa từng để người ta bắt được một lời sai sót. Đại tiểu thư muốn cùng bà đấu, vẫn còn quá non. Bà nghĩ vậy, rồi nói ra miệng:
“Đại tiểu thư vẫn còn nhỏ.”