Mặt trời rực rỡ treo cao trên bầu trời, ánh nắng chói chang xuyên qua từng chùm ráng đỏ, đổ nghiêng xuống mái ngói lưu ly nơi đầu hiên. Trong vườn, vài tiểu tư trốn dưới bóng cây hóng mát, bóng người in trên nền gạch xanh trầm. Chủ nhân của Phương Vận Đường ở Đông viện ghét cái oi bức của ngày hè, nên khắp nơi trong phủ đều tĩnh lặng, không một tiếng động.
Đôi giày thêu viền nhung đính ngọc nhẹ nhàng đặt lên nền gạch xanh, Lạc Y Nhi dẫn theo hai, ba nha hoàn vòng qua hòn giả sơn được đắp bằng linh bích thạch giữa sân, ánh mắt không hề dao động, thẳng bước lên hành lang. Dọc đường gặp hạ nhân, ai nấy đều cúi người hành lễ, chẳng ai phát ra dù chỉ một tiếng động.
Bên trong Phương Vận Đường, nha hoàn cầm quạt phe phẩy trước chậu băng, mang theo làn gió mát. Sở thị ngồi trên tháp, lật xem sổ sách dâng lên mấy ngày gần đây. Nha hoàn truyền tin vừa lui ra, bên ngoài liền vang lên tiếng thỉnh an, theo sau là một tràng bước chân khẽ khàng. Sở thị ra hiệu cho bà vυ' cất sổ sách đi, ngước mắt liền thấy Lạc Y Nhi vén váy bước vào. Ánh nắng xuyên qua mép rèm chiếu rọi, phủ lên gương mặt tinh tế của nàng một tầng sáng dịu dàng.
"Trời nóng thế này, sao con còn tới?" Sở thị thấy hai má nàng bị nắng hong đến ửng đỏ, không khỏi đau lòng, quay đầu dặn dò: "Mang cho tiểu thư một bát chè đậu xanh."
Lạc Y Nhi khẽ lắc đầu, nụ cười trên môi dịu dàng mà nhu hòa: "Còn một lát nữa mới đến giờ cơm trưa, nữ nhi rảnh rỗi không có việc gì làm, liền đến thăm mẫu thân, trò chuyện giải khuây."
Sở thị hơi khựng lại, nhìn vào đôi mắt trong trẻo của nàng, nhưng nơi đáy mắt lại thấp thoáng một tia lo lắng. Bà khẽ thở dài trong lòng, nào phải thật sự nhàn rỗi không việc gì, chẳng qua chỉ vì đêm qua Hầu gia nghỉ lại Tây viện, nên nàng mới thấp thỏm không yên.
Người ở Tây viện kia, là thϊếp thất mà Hầu gia mới nạp vào phủ hai năm trước. Dung mạo nàng ta tất nhiên là tuyệt sắc, lại thêm giọng nói mềm mại đặc trưng của người Giang Nam, khiến đàn ông dễ dàng mềm lòng. Khi xưa Hầu gia theo giá đến Giang Nam, cũng chính từ lúc đó mang nàng ta về, độc sủng suốt ba tháng liền, khiến nàng ta quên cả trời cao đất dày, sau khi nhập phủ lại luôn mưu toan trèo cao, muốn khiêu chiến với uy nghi của bà.
Bà không so đo, bởi bà biết rõ tính tình của Hầu gia. Người đàn ông này cực kỳ coi trọng tôn ti chính thứ, dù có đêm đêm lưu lại Tây viện cũng không để nàng ta trèo lên đầu bà. Huống hồ, một thϊếp thất không thể hoài thai, bà hoàn toàn không để vào mắt.