Tinh Tế Cơ Giáp: Chỉ Huy Ốm Yếu Một Chọi Bảy

Chương 7

Dù rằng lý do thực sự khiến bà Catherine làm vậy chắc chắn không phải là vì nghĩ cho cô.

Từ Linh Cừ không khó để nhận ra rằng, trong mắt Catherine, cô chỉ là một kẻ yếu ớt, một sự tồn tại chướng mắt. Đưa cô vào quân hiệu chính là cách bà ta muốn tra tấn cô.

Nhưng có lẽ bà ta cũng không ngờ được, mèo mù vớ được cá rán, điều này lại trở thành một cơ hội tốt đối với Từ Linh Cừ.

Trái với mong đợi của Catherine, Từ Linh Cừ không tỏ ra hoảng hốt hay phản đối. Cô không khóc lóc, không cầu xin, cũng không vội vàng tìm đến Từ Trình Bích để đòi công bằng.

Cô chỉ đứng đó, hờ hững chấp nhận quyết định này, như thể chẳng hề hiểu báo danh quân hiệu là gì, hay cuộc sống ở đó sẽ khắc nghiệt đến mức nào.

"Ta đã chuẩn bị một buổi tiệc chào mừng con. Con nhất định phải tham dự." Catherine nói, giọng điệu không chừa chỗ cho sự từ chối: "Dù sao con cũng vừa đến thủ đô, cũng nên nhân cơ hội này làm quen thêm bạn bè."

Từ Linh Cừ không thực sự cần bạn bè, nhưng rõ ràng Catherine sẽ không dễ dàng bỏ qua nếu cô từ chối. Cãi lý với bà ta chỉ tổ phí sức.

Dự tiệc thì dự tiệc. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc cô vào quân hiệu, những chuyện khác chẳng đáng bận tâm.

*

Ở lại Từ công quán hai ngày, Từ Linh Cừ hầu như không bước ra khỏi phòng.

Cô vốn dĩ phải gặp mặt Từ Trình Bích một lần, nhưng nghe nói gần đây biên giới Mộc Lan xuất hiện một nhóm hải tặc vũ trụ. Sau cuộc họp với hoàng đế, Từ thượng tướng đã dẫn quân đi tiêu diệt chúng.

Từ Linh Cừ có cảm giác rằng ông cố tình né tránh vấn đề trong nhà.

Trong thời gian này, bà Gina lại mời một bác sĩ từ thủ đô đến kiểm tra sức khỏe cho cô.

"Sức khỏe bẩm sinh yếu, lại sống ở vùng biên giới Trục Vân với điều kiện khắc nghiệt, lâu ngày tích tụ thành bệnh."

Bác sĩ vừa kiểm tra vừa nhíu mày: “Chỉ có thể dùng thiết bị trị liệu để điều dưỡng từ từ, kết hợp với rèn luyện hợp lý. Mấy loại thuốc ở vùng biên giới kia cũng không có hại, nhưng thực ra không có tác dụng nhiều. Dùng hết rồi thì thôi, không cần phải tiếp tục mua thêm."

Không ngoài dự đoán của Từ Linh Cừ.

Thể trạng này không thể cải thiện trong một sớm một chiều được.

Cô cần kiên nhẫn.

***

Ngồi trước gương, Từ Linh Cừ yên lặng, để bà Gina chăm chút mái tóc dài của mình.

Dù là thời đại tinh tế, ngành mỹ phẩm cũng không phát triển đến mức khác biệt quá nhiều so với thời đại địa cầu.

Bà Gina lấy một thỏi son, nhẹ nhàng tô lên môi cô.

Làn da tái nhợt cuối cùng cũng có chút sắc hồng, trông bớt yếu ớt hơn một chút.

Hôm nay là buổi tiệc mà bà Catherine ép cô phải tham dự.

Từ thượng tướng không có nhà, bà Gina đành phải đảm nhận việc chăm sóc cô. Catherine chắc chắn không quan tâm cô ăn mặc thế nào, nên chỉ có thể để bà Gina lo liệu.

"Nếu mệt thì có thể lẻn ra ngoài." Bà Gina nhắc nhở.