[Bơi cao lên chút, phía đó có nhiều trứng quá.]
[Sai rồi sai rồi, sang phải, sang phải đi.]
[Cẩn thận một chút, chỗ đó có một dãy san hô trang trí, đừng va vào.]
[Cố lên nào!! Sắp tới rồi!]
Sau khi đập trúng vô số bức tường, Đường Lý cuối cùng cũng loạng choạng trôi đến phía sau một chiếc đèn vỏ sò gần cửa chính điện, ôm lấy chiếc đuôi màu cam nhạt mà thở dốc.
May mà vì Thái tử vừa về, dọc đường từ phòng nuôi dưỡng đến đây gần như không có giao nhân nào. Nếu không, cậu còn phải tìm cách né tránh tầm mắt của họ, độ khó sẽ tăng lên thành chế độ cực khó ngay lập tức.
Qua khe hở trên vỏ trứng, Đường Lý quan sát kỹ cung điện của tộc Giao tộc.
Nó có nét tương đồng với những kiến trúc mang phong cách vũ trụ mà cậu từng thấy trước đây, điểm khác biệt là toàn bộ công trình ở đây đều được xây dựng từ các loại đá quý hiếm. Ngay cả đèn chiếu sáng cũng là những viên ngọc trai thượng hạng, viên nào viên nấy căng tròn bóng bẩy lấp lánh, đẹp đến ngỡ ngàng.
Bên trong đại sảnh có không ít giao nhân trưởng thành, ai cũng đẹp như bước ra từ một bức tranh. Nhưng Đường Lý vẫn không nhịn được mà co người lại, cuộn đuôi vào trong lòng.
Giao nhân càng đẹp bao nhiêu, khi ăn thịt cá lại càng tàn nhẫn bấy nhiêu.
Trước đây, ở một thế giới khác, cậu suýt nữa đã bị một giao nhân nuốt chửng. May mà kịp thời đổi lấy đạo cụ chạy trốn, nhưng đuôi cá vẫn bị móng vuốt sắc nhọn của giao nhân để lại một vết thương sâu đến tận xương, đau đến mức nước mắt không ngừng rơi.
May mà mỗi khi rời khỏi một thế giới, mọi vết thương trên người cậu đều khôi phục hoàn toàn. Nếu không, chắc chắn trên đuôi cá của cậu sẽ lưu lại một vết sẹo cực kỳ xấu xí.
Với tất cả bé nhân ngư, không có thứ gì quan trọng hơn đuôi cá của họ cả.
Cũng vì thế, cậu vô cùng e ngại giao nhân.
Nhớ đến nhiệm vụ của hệ thống, Đường Lý hít sâu một hơi, thả ra một chuỗi bong bóng, rồi ghé mắt sát vào khe hở, quan sát tình hình bên ngoài.
Giữa vòng vây của nhiều giao nhân, một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn.
Hắn có vẻ mặt điềm tĩnh, đường nét gương mặt xuất sắc: lông mày sắc bén, đôi môi mỏng, ánh mắt sâu thẳm hơn cả đại dương u tối. Dù đứng giữa những giao nhân xinh đẹp khác, hắn vẫn dễ dàng trở thành người nổi bật nhất.
Đường Lý nhìn thoáng qua đã nhận ra hắn là một giao nhân.
Không chỉ vì khuôn mặt quá mức xuất chúng kia, mà còn vì, khác với loài người bên cạnh họ đang phải dùng thiết bị hỗ trợ để thở, hắn có thể trực tiếp hô hấp dưới nước.