Diên Hi nguyên niên, mười lăm tháng tám, giờ Hợi một khắc.
Côn trùng râm ran, mây mờ che trăng.
Đích hoàng tử chào đời vốn là việc đại hỉ, nhưng từ trên xuống dưới Khôn Ninh cung lại tĩnh lặng đến rợn người.
Cửa cung đóng chặt, thái giám cung nữ im như ve sầu mùa đông. Cả không gian chìm trong tĩnh mịch như trước cơn bão táp.
Viện chính Thái Y Viện Thường Lĩnh Phủ ngồi quỳ bên giường. Ngón tay y khẽ run, mồ hôi lạnh chảy dài trên thái dương.
Cả phòng thấp thỏm lo sợ, chính bởi vì nữ tử đang nằm trên giường - Hoàng hậu Đại Chu, Tô Lăng.
Cách tầng tầng lớp lớp lụa sa, Thường Lĩnh Phủ run giọng nói: “Cầm thêm một chén thuốc nữa đến đây.”
Cung nữ vội vàng thưa vâng.
Thuốc trôi xuống cổ họng, nhưng hơi thở của Tô Lăng ngày càng yếu ớt, đồng tử dần tan rã. Nàng khẽ nỉ non theo bản năng: “Phụ thân, huynh trưởng…”
Giọng nói vừa vang lên đã khiến cả phòng biến sắc.
Ai ai cũng biết Tô hậu xuất thân cao quý, phụ thân là Trấn Quốc Công Tô Cảnh Bắc, huynh trưởng là Đại Lý Tự thiếu khanh Tô Hoài An. Thân phận địa vị của nàng trong hậu cung không ai sánh bằng.
Chỉ là hiện giờ, hai tòa chỗ dựa này của Tô hậu đã trở thành cấm kỵ trong triều đình Đại Chu.
Mọi chuyện bắt đầu từ nửa năm trước…
Tân đế đăng cơ chưa đầy ba tháng, quân Tề đã xâm phạm biên cảnh Tị Châu, khí thế hung hãn trước nay chưa từng có. Tô đại tướng quân lãnh binh xuất chinh, mang theo sáu vạn tinh binh hừng hực ra trận.
Thế nhưng một tháng trước, Tổng đốc Lãng Châu phi ngựa cấp báo. Sáu vạn tướng sĩ Đại Chu bị vây khốn tại Mật Hà. Giữa lúc hai mặt thụ địch, Tô Cảnh Bắc đột nhiên tiến vào doanh trại địch, từ đó không còn tung tích.
Tô gia chiến công hiển hách, lại có công phò vua. Không có chứng cứ minh xác, triều đình không ai dám vội vã kết luận.
Nhưng chẳng bao lâu sau, lại có người tìm ra chứng cứ Tô gia thông đồng với địch phản quốc. Trong phủ Trấn Quốc Công ẩn giấu một đường hầm ngầm đã được xây dựng từ ít nhất mười năm.
Dò theo manh mối, Hình Bộ, Cẩm Y Vệ suốt đêm niêm phong hàng loạt kỹ viện, tửu lầu, quán trà trong kinh thành, bắt giữ hơn trăm tên mật thám. Trong đó rất nhiều sản nghiệp đều có quan hệ với Tô gia.
Bằng chứng rành rành, không thể chối cãi.
Trấn Quốc đại tướng quân thông đồng với địch phản quốc, toàn triều chấn động.
Trên phố, cụ bà biết tin con cháu chết trận sa trường, đau đớn đâm đầu tự sát ngay trước cổng Trấn Quốc Công phủ.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ kinh thành oán giận ngập trời.
Vì bình ổn dân tâm, Thiệu Hi Đế Tiêu Duật ngự giá thân chinh.
Trăm năm cơ nghiệp Đại Chu có thể kéo dài hay không, hết thảy hãy còn chưa biết.
Thuốc rót vào bao nhiêu, Tô Lăng nôn ra bấy nhiêu. Thường Lĩnh Phủ mồ hôi đầy đầu. Y chậm rãi xoay người, sau khi châm chước nhiều lần mới nói: “Khởi bẩm Thái hậu, Hoàng hậu nương nương gần đây ưu tư quá nặng, hao tổn tinh thần sức khỏe quá độ dẫn tới sinh non. Đã trằn trọc hai ngày, hiện tại, hiện tại chỉ e khó qua khỏi…”
Giữa lúc không khí lặng im, cung nữ Phù Oanh đột nhiên ngẩng đầu, tâu với Thái hậu: “Nô tỳ có chuyện bẩm báo Thái hậu nương nương.”
Thái hậu đang ngồi dựa trên ghế vịn khảm ngọc, chợt dừng động tác khảy Phật châu, nhàn nhạt nói: “Nói đi.”
Phù Oanh hít sâu, liếc qua nữ quan Từ thượng nghi rồi nói: “Nô tỳ vừa thấy trong tay áo Từ thượng nghi ẩn giấu khăn tay dính máu, cử chỉ vô cùng khả nghi.”
Từ thượng nghi bị chỉ điểm thì nổi giận cãi: “Ngươi bịa đặt gì đó? Ai sai ngươi hắt nước bẩn lên ta?”
Thái hậu gom lại vạt áo, thần sắc nghiêm túc: “Ngươi nói, khăn trong tay Từ thượng nghi có vấn đề?”
“Nô tỳ chỉ suy đoán, nhưng khăn dính máu trong tay Từ thượng nghi, không phải của Khôn Ninh cung.” Phù Oanh dập đầu: “Nô tỳ cầu xin Thái hậu nương nương minh xét! Cầu xin Thái hậu nương nương làm chủ.”
Tô Lăng đã không còn sức lực mở miệng, nàng chỉ có thể liếc nhìn Phù Oanh.
Đồ ngốc.
Nói ra như vậy, khác nào tặng không một mạng cho người đâu.
Thế gian này nhiều người muốn mạng nàng như vậy, không ai có thể làm chủ cho nàng.
Rốt cuộc, thông đồng với địch phản quốc là tội, thân ở địa vị cao là tội, sinh hạ con vợ cả càng là tội.
Từ thượng nghi “thình thịch” quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Thái hậu minh giám, nô tỳ không hề ẩn giấu bất cứ tấm khăn dính máu nào cả.”
“Người đâu.” Thái hậu liếc Từ thượng nghi, ra lệnh: “Mang xuống nghiêm hình tra khảo, nếu có điều khả nghi, lập tức giải tới Tư Lễ Giám.”
“Nô tỳ oan uổng!”
Hai thái giám bước lên kéo Từ thượng nghi đi.
Sấm chớp gầm rít xé ngang trời. Gió gào thét từng cơn. Đèn l*иg dưới mái hiên đong đưa giữa gió thảm mưa sầu. Mưa rơi tầm tã như trút.
Không biết qua bao lâu, trong điện vang lên tiếng khóc đứt quãng.
Tô Lăng chậm rãi nhắm mắt lại, hồi ức ùn ùn kéo đến…