Loạn Hồng Vũ Trần

Chương 4

Chương 4
Lục Vị Tùng nghe thấy giọng nói kia như uống được liều thuốc an thần, lộ ra vẻ vô cùng mừng rỡ, lập tức đứng lên ra ngoài đón tiếp.

“Vi huynh, gặp được huynh ở đây, thật sự tốt quá rồi.”

“Lục huynh, không phải huynh ra ngoài thành tảo mộ sao? Sao lại đến y quán này làm gì?”

“Ai dà, đều do xa phu không cẩn thận, trên đường đυ.ng vào một người. Ta đành phải đưa người ta đến đây trước, tới bây giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh.....”

Lục Vị Tùng vừa nói chuyện vừa nghênh đón nam tử vận tử sam tiến vào. Người này ước chừng ba mươi tuổi, tuy giọng nói, thần thái tỏ ra nhàn nhã nhưng ánh mắt lại cực kỳ phong duệ. Trương đại phu lòng dạ hiểm độc kia bị y liếc mắt một cái, cả người run run, thấy lạnh toát từ đầu đến chân.

“Người này...... chính là người huynh đυ.ng phải sao?”

Ngọc Lưu tuy không thể mở to mắt xem nhưng tai nghe thấy thanh âm của nam tử nọ, bất an mơ hồ trong lòng càng thêm dày đặc. Cũng giống Trương đại phu, khoảnh khắc ánh mắt tử sam nam tử liếc qua hắn, cả người hắn không hiểu sao lạnh run.

“Đúng vậy. Vi huynh, huynh xem, bộ dáng hắn ôn nhu yếu đuổi thế kia. Hôn mê giờ vẫn chưa tỉnh. Nếu hắn bị nguy đến tính mạng, ta sẽ.....”

“Đại phu nói thế nào?” Nam tử kia ngắt lời tự trách của Lục Vị Tùng, hờ hững hỏi thăm.

Trương đại phu rung mình một cái, vội vàng đem những lời ban nãy vừa nói với Lục Vị Tùng nhắc lại một lần rồi kiếm cớ đi lấy châm, nhanh chân chuồn ra hậu đường. Lúc này mới dám gạt mồ hôi trên trán. Vị Vi gia kia bộ dáng xinh đẹp hiếm có nhưng ánh mắt quá lợi hại làm cho người ta khó chống đỡ được, bị y liếc qua một cái mà như bị đao chém vậy.

“Lục huynh.” Nam tử kia quét tầm mắt lên Ngọc Lưu đang nằm trên giường, từ trên xuống dưới nhìn mấy lần, khóe miệng hơi nhếch lên, “Trời đã không còn sớm, nếu huynh không ra khỏi thành, sợ là tảo mộ xong sẽ không kịp về đâu.”

Lục Vị Tùng vẻ mặt tiến thoái lưỡng nan, nói: “Vi huynh nói phải. Chỉ là......” Hắn quay đầu nhìn Ngọc Lưu, tỏ ra lo lắng.

“Tâm địa Lục huynh quả thực quá tốt, đối với một người xa lạ còn tận tâm như thế. Nếu huynh không ngại, ta sẽ thay huynh chiếu cố người này.” Nam tử kia tươi cười càng thêm thâm trầm.

Lục Vị Tùng mừng rỡ, vái chào nam tử kia thật sâu, nói: “Như thế thì còn gì bằng. Vậy xin phiền.....”

Ngọc Lưu sớm nghe hết bọn họ nói chuyện. Mắt thấy kế hoạch của mình sắp tiêu đến nơi. Đây là cơ hội duy nhất của hắn, hắn nhất định phải tranh thủ, không thể để người tốt thái quá này cứ như thế liền đi được. Trong lòng tính toán vài lần, cuối cùng ác tâm, giả vờ sắp tỉnh lại, phát ra tiếng rêи ɾỉ mỏng manh, cắt ngang lời Lục Vị Tùng.

“A, ngươi tỉnh...... Đại phu, đại phu, hắn tỉnh rồi.....” Lục Vị Tùng khẩn trương gọi Trương đại phu.

Trương đại phu dùng dằng mang hai mai hoa châm đi ra, làm bộ đâm mấy cái. Ngọc Lưu rên càng to hơn, trên mặt lộ thần sắc thống khổ, từ từ mở mắt.

Người đầu tiên đập vào mắt Ngọc Lưu không phải Lục Vị Tùng coi tiền như rác mà hắn đang tính kế mà lại là tử sam nam tử đang chọc gậy bánh xe. Dung mạo xinh đẹp không khiến cho ngọc lưu chú ý, cho dù vẻ mỹ lệ của y thậm chí vượt qua Thượng Kỳ – hồng bài của nam quán. Nhưng người này ánh mắt sắc nhọn, hơi thở tôn quý, nhắc Ngọc Lưu nhớ rằng loại người như y không giống Lục Vị Tùng – có thể dễ dàng lừa gạt lợi dụng lòng tốt. Gặp loại nam nhân này, tốt hơn hết là kính nhi viễn chi, thế mới là chuyện người thông minh nên làm.

Ý thức được ánh mắt Ngọc Lưu chăm chú nhìn mình, trong mắt nam tử loáng lên chút trào phúng khinh miệt khó nhận ra.

“Lục huynh, người đã tỉnh rồi, huynh cứ yên tâm mà ra khỏi thành đi.”

Ngọc Lưu cả kinh, đột nhiên ôm lấy chân mình, thống khổ kêu lên: “Chân của ta...... Chân của ta đã xảy ra chuyện gì......” Nâng mi mắt lên, trong mắt hiện rõ biểu tình đau đớn, tuyệt vọng khiến cho hắn càng có vẻ điềm đạm đáng yêu.

Lục Vị Tùng đang định rời đi, không tự chủ được mà dừng cước bộ, chân tay luống cuống quay lại.