Ảnh Hậu Ẩn Hôn

Chương 5

Sở Hoan tháo giày cao gót, xỏ vào đôi dép lê rồi bước qua lối vào. Trong phòng khách, người kia đang ngồi trên sofa một cách nhàn nhã, tay cầm một tạp chí thời trang, ánh mắt lặng lẽ lướt qua từng trang giấy. Dáng người và khuôn mặt của cô giống như một tác phẩm hoàn mỹ mà trời cao đã tạo nên, trầm tĩnh như một bức tượng điêu khắc bằng băng.

“Sao chị lại đến đây?”

Sở Hoan đã thay trang phục thoải mái từ sau khi dự tiệc. Nàng vịn tay vào tường để giữ thăng bằng khi đi dép lê, cảm giác chếnh choáng vì men rượu vẫn còn vương vấn.

Minh Huyên rời mắt khỏi tạp chí, ánh nhìn dừng lại trên khuôn mặt ửng đỏ của Sở Hoan. Đôi mắt nàng ánh lên vẻ mê ly, dáng người hơi loạng choạng, như thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Minh Huyên khẽ nhíu mày, buông tạp chí xuống rồi đứng dậy đỡ lấy nàng.

“Tôi không sao, cảm ơn.”

Sở Hoan được đỡ lấy, ban đầu định từ chối, nhưng rồi nhận ra cơ thể mình chẳng còn nghe lời. Hơi thở của nàng tràn ngập mùi nước hoa trên người Minh Huyên là một mùi hương quen thuộc từ dòng nước hoa phiên bản giới hạn của một thương hiệu danh tiếng. Minh Huyên dùng loại nước hoa này, quả thật rất hợp với cô.

Thái độ của Sở Hoan đối với Minh Huyên có phần xa cách, nhưng so với những người bạn bình thường vẫn gần gũi hơn một chút. Trong sự khách sáo ấy, lại có một chút dè dặt như thể không dám vượt quá giới hạn.

Minh Huyên không bận tâm đến sự từ chối của nàng, mà thực tế lúc này, Sở Hoan cũng chẳng thể từ chối được. Sau khi đỡ nàng ngồi xuống sofa, Minh Huyên hỏi: “Uống nhiều rượu lắm à?”

“… Ừm.” Sở Hoan nhẹ gật đầu. Nàng đã quá quen với giọng điệu lãnh đạm của Minh Huyên nên không thấy lạ lẫm. Ngước mắt lên nhìn cô, Sở Hoan mỉm cười nhẹ, như muốn nói tôi không sao, đừng lo lắng. Chỉ một nụ cười đơn giản, vậy mà lại xoa dịu được sự khó chịu trong lòng Minh Huyên.

“Chúc mừng cô đạt giải Ảnh hậu.”

“Cũng nhờ có chị giúp đỡ.”

Sở Hoan đáp lại rất nhanh. Minh Huyên khẽ nhướng mày, trong đôi mắt ánh lên chút ý cười nhưng không nói gì. Đúng là cô đã liên hệ với Trần Hổ, nhưng việc giành được vai diễn hoàn toàn nhờ vào thực lực của Sở Hoan. Lời cảm ơn này, Minh Huyên không nhận cũng không từ chối.

“Chị… tại sao lại đến đây?”

Sở Hoan lại hỏi lần nữa. Cô ngước nhìn Minh Huyên khuôn mặt cô tựa như được điêu khắc từ băng, tinh xảo đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Minh Huyên mang trong mình một phần tư dòng máu Anh quốc, nên đường nét gương mặt có chút sâu hơn so với người phương Đông, pha trộn giữa sự phóng khoáng của phương Tây và nét lạnh lùng kiềm chế của phương Đông. Đôi mắt màu nâu thẫm của cô như có thể dễ dàng câu dẫn tâm trí người khác, nhưng vẻ ngoài lại toát lên sự xa cách, khiến người ta không dám tiến gần.

“Xem thử cô có yêu cầu gì không.”

“Không có, chị Vệ đã chuẩn bị rất chu đáo rồi. Còn tiệc mừng của chị thì sao?”

Sở Hoan nhớ rõ Minh Huyên cũng có một buổi tiệc mừng. Dù cô ấy không thích những dịp thế này, nhưng thông thường vẫn sẽ tham dự.

“Tôi không cần có mặt ở đó.” Lời Minh Huyên vừa dứt, trong lòng Sở Hoan như có một ngọn đèn nhỏ được thắp sáng, ấm áp len lỏi vào tim.

“Huống hồ, trên danh nghĩa, cô là vợ tôi. Đương nhiên tôi phải đến chúc mừng cô. Chỉ là chưa kịp chuẩn bị quà.”

Minh Huyên nói bằng giọng điệu lạnh nhạt, như thể đây chỉ là một câu nói vô thưởng vô phạt. Rõ ràng đó là một lời chúc đầy ấm áp, nhưng qua cách cô nói lại trở nên thờ ơ, không chút gợn sóng. Dù vậy, Sở Hoan hiểu rõ, việc Minh Huyên đích thân đến đây đã đủ chứng minh cô coi trọng mình.

Nghe xong, ánh mắt Sở Hoan khẽ lóe lên, nàng mỉm cười: “Chị có lòng là được rồi, quà cáp không quan trọng. Cảm ơn chị, Minh tổng.”

Trên pháp luật, Minh Huyên và Sở Hoan là vợ vợ, hai người đã bí mật đăng ký kết hôn từ nửa năm trước. Thông tin này được Minh Huyên giữ kín đến mức không một tin tức nào lọt ra ngoài, cô thậm chí đã bỏ ra không ít công sức và tiền bạc để đảm bảo điều đó.

Nhưng hôn nhân giữa họ chỉ là một bản hợp đồng. Minh Huyên cần một quân bài mạnh trong tay để củng cố vị trí Tổng giám đốc Tinh Diệu, vì anh trai cô, Minh Trưng, vẫn luôn nhăm nhe giành lấy nó.

Dưới trướng Tinh Diệu, đa số nghệ sĩ đều là người của Minh Trưng. Dù cha mẹ cuối cùng đã giao vị trí lãnh đạo cho Minh Huyên vì cô có năng lực hơn, nhưng nếu không nhanh chóng xây dựng thế lực riêng, cô rất dễ bị lật đổ. Vì thế, Minh Huyên đã chọn Sở Hoan là một người đầy tiềm năng, và thực tế cũng không làm cô thất vọng.

Việc kết hôn này trước hết là để Minh Huyên giữ chặt Sở Hoan bên mình. Nếu tin tức bị lộ, sự nghiệp diễn xuất của Sở Hoan sẽ bị ảnh hưởng, điều đó đồng nghĩa là nàng sẽ không dễ dàng phản bội Minh Huyên.

Lý do thứ hai, hôn nhân này cũng là một lá chắn để cô tránh khỏi áp lực từ cha mẹ. Vì Sở Hoan là một ngôi sao điện ảnh, hai vị cổ đông lớn của Tinh Diệu cũng chính là cha mẹ Minh Huyên không dám công khai phản đối. Nhờ vậy, cô có thể tạm thời thoát khỏi những cuộc thúc giục kết hôn, giữ cho cuộc sống của mình được yên bình hơn.