Chương 11: Vĩ thanh
Thuyền buồm theo gió vượt sóng, hành tẩu ba ngày, rốt cuộc cập bờ. Rời thuyền, nhìn thấy rất nhiều người đang bận rộn trên bến, một cảm xúc bồi hồi vô hạn dậy lên trong lòng Lãnh Khải Chi. Vậy là hắn đã quay trở lại nơi tưởng chừng sẽ không bao giờ đặt chân đến lần nữa – Hồng Liên Đảo.Một đoàn người mặc hoa phục đội quan ngọc đứng chỉnh tề, tựa hồ đang nghênh đón bọn hắn. Đứng đầu là một nam nhân tú lệ. Lãnh Khải Chi nhìn đến, trong mắt liền hiện tia sợ hãi. Bùi Sĩ Kiệt đưa hắn ôm chặt: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
Lãnh Khải Chi gật đầu cầm lấy tay y, cùng y bước đến chỗ Bùi Nhược Tỉ.
Bùi Sĩ Kiệt cười nói: “Cữu cữu, ta đã trở về.”
“Ân.” Bùi Nhược Tỉ vuốt cằm, ánh mắt chuyển hướng Lãnh Khải Chi. Hắn cúi đầu, nhỏ giọng:
“Tiền bối, người khỏe… Đã lâu không gặp…”
Bùi Nhược Tỉ ngữ khí bình thản: “Không cần khách khí, ngươi cũng giống Tiểu Kiệt gọi ta cữu cữu là được.”
Câu này giống như đã từng nghe qua, Lãnh Khải Chi lộ ra biểu tình kinh ngạc. Bùi Nhược Tỉ xoay người sang chỗ khác, thân mật bảo:
“Trở về điện nghỉ ngơi thôi.”
Bùi Nhược Tỉ đi trước đến một mã xa đã được chuẩn bị sẵn, Lãnh Khải Chi còn ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, Bùi Sĩ Kiệt ghé sát vào hắn nói: “Xem ra cữu cữu đã chấp nhận ngươi.”
“Thật vậy chăng…” Lãnh Khải Chi thụ sủng nhược kinh.
“Đi thôi.” Bùi Sĩ Kiệt nắm tay hắn, đến bên cạnh hắc mã đang chờ. Lãnh Khải Chi mỉm cười vuốt ve lông mao xinh đẹp của nó, thì thầm: “Chào ngươi Tiểu Hắc, thật lâu không thấy.”
Tiểu Hắc giống như cũng nhận ra hắn, ngoan ngoãn mặc hắn sờ.
Lãnh Khải Chi cùng Bùi Sĩ Kiệt lên ngựa, đi theo xa đội rời bến tàu. Đi được một nửa đường, Bùi Sĩ Kiệt bỗng nhiên đối thị tòng đi phía sau bảo:
“Chúng ta muốn đi một chỗ.”
Y nói xong, thúc ngựa rẽ hướng khác. Lãnh Khải Chi nghi hoặc hỏi: “Muốn đi đâu a?”
“Đến đó ngươi sẽ biết!” Bùi Sĩ Kiệt cố tình lấp lửng. Nhìn bộ dạng thần bí của y, Lãnh Khải Chi không tự giác cũng bị gợi lên lòng hiếu kỳ, bèn thúc giục:
“Vậy ngươi nhanh lên a…”
“Hắc hắc, đừng nóng vội.”
Tiểu Hắc chạy gần ba khắc chung, rốt cục cũng đến nơi —— một biển hoa tử đằng!
“Thiên a…” Lãnh khải một bên kinh ngạc cảm thán, một bên để Bùi Sĩ Kiệt đỡ xuống ngựa.
Từng suối hoa tử đằng như thác nước màu tím, chảy giữa màu xanh biếc của lá. Đóa hoa dưới dương quang chiếu rọi biến thành bán trong suốt, những tiểu điểu vũ mao tiên diễm nhảy múa trên cành, cất lên tiếng hót làm say đắm lòng người. Một cơn gió thổi qua, những đóa hoa bay lên không trung, rơi rụng lả tả như những hạt mưa tử sắc.
Vô số đóa hoa rơi trên thảm cỏ non xanh mơn mởn, một số lại rơi xuống dòng suối trong vắt. Hương thơm dịu dàng tràn ngập. Lãnh Khải Chi đưa tay tiếp được một đóa hoa. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, đóa hoa càng thêm tuyệt mỹ.
Bùi Sĩ Kiệt từ phía sau vòng tay qua ôm hắn, hỏi: “Thích không?”
“Ân… Đây là cảnh cuối cùng trong tam đại tiên cảnh sao?”
“Đúng a, cảnh cuối cùng trong tam đại tiên cảnh, Tử Đằng Hoa Vũ.”
Lãnh Khải Chi xoay người, cười hạnh phúc: “Cảm ơn ngươi.”
“Cảm ơn ta cái gì?”
“Cảm ơn ngươi cho ta xem nhiều phong cảnh xinh đẹp đến vậy.”
“Vì có ngươi, những phong cảnh này mới càng thêm xinh đẹp lộng lẫy…” Bùi Sĩ Kiệt cúi đầu hôn hắn, một đóa hoa nhỏ theo gió bay qua, vừa vặn nằm giữa môi của hai người.
Lãnh Khải Chi cầm lấy nó, cười khanh khách. Bùi Sĩ Kiệt nâng cằm hắn lên, nuốt vào tiếng cười trong trẻo kia.
Đóa hoa kia khoái hoạt phi vũ, dường như đang vui mừng cho kết cục có hậu của đôi tình nhân. Tử Đằng Hoa Vũ như chúc cho hai người hạnh phúc mãi mãi…
♫ ♫ Toàn văn hoàn ♫ ♫