Chương 2
Đêm khuya, vầng trăng treo lơ lửng giữa bầu trời soi sáng khắp muôn nơi, con dế mèn trong đình viện tài hoa cất tiếng hát, hành trình xá cũ nát khoác lên một lớp ngụy trang rực rỡ lúc ẩn lúc hiện. Trong sương phòng tối đen như mực, Vân Thiều Lỗi nằm trên giường không lâu, thích khách mai phục ngoài cửa sổ đã muốn chịu hết nổi mà bắt đầu hành động.Một ống thổi vô thanh vô thức mà xuyên qua cửa sổ, một cỗ khói thuốc mê theo đó phun ra. Vân Thiều Lỗi sớm đã nhận thấy âm mưu của thích khách, hắn bất động thanh sắc mà ngưng thở. Khói mê dần dần lan tỏa, cửa sổ bị mở, một mạt quỷ túy thân ảnh nhẹ nhàng mà kích động tiến vào. Thích khách che mặt cầm theo trường đao sáng loáng, hướng chiếc ghế nơi Phượng Du Lâm đang nằm đến gần. Hắn giơ lên đao, nhắm ngay yết hầu của Phượng Du Lâm, đang muốn xuống tay, chợt nghe được vù vù âm phong, hai cái phi tiêu đồng thời bay tới, thích khách bi thảm kêu một tiếng, bị phi tiêu phóng trúng phía sau lưng.
Vân Thiều Lỗi nắm chặt bảo kiếm, nhanh như chớp nhảy lên, kiếm quang vừa lóe đã thấy thích khách đầu rời khỏi cổ rơi xuống sàn nhà.
Lúc này, hai gã đồng bọn cũng tiến vào. Vân Thiều Lỗi đem Phượng Du Lâm trên tháp thượng kéo xuống, đối phương mơ mơ màng màng mà mở mắt ra.
“Trốn qua một bên đi!” – Vân Thiều Lỗi nhanh chóng hạ lệnh. Phượng Du Lâm lúc nãy đã hít phải khói mê, ý thức còn đang hỗn độn, nhưng hắn vẫn là ngoan ngoãn gật đầu mà chuyển hướng bò đến dưới sàn giường trốn đi. Trong lúc đó, Vân Thiều Lỗi cùng hai gã thích khách đã triển khai kịch chiến.
Trong phòng, ánh kiếm chớp lóe liên hồi, hai tên thích khách hợp lực giáp công Vân Thiều Lỗi. Vân Thiều Lỗi dựa vào tiếng gió, một kiếm đem gã thích khách bên trái xỏ xuyên qua. Tên còn lại thấy hắn võ công cao cường lại ra tay ác độc, lập tức thả người nhảy ra ngoài cửa sổ. Vân Thiều Lỗi đuổi theo. Hắn muốn từ
gã thích khách tìm hiểu thân thế bí ẩn của Phượng Du Lâm, đương nhiên sẽ không dễ dàng để cho gã đào tẩu.
Thích khách nọ mới từ
cửa nhảy xuống lan can, Vân Thiều Lỗi đã từ
sau đuổi đến, giáng một đòn nặng nề đem hắn đánh úp trên mặt đất. Vân Thiều Lỗi tàn nhẫn hướng lưng hắn xuất chưởng, thích khách hét chói tai một tiếng, xương vai nhất thời vỡ vụn.
Chưởng quỹ cùng vài vị khách nhân nghe thấy tiếng đanh nhau, hiếu kì kéo đến. Vân Thiều Lỗi không nghĩ làm cho mọi người chú ý, hắn lôi kéo thích khách nhảy vào bụi cỏ.
“Nói, người nào phái ngươi tới?” – Vân Thiều Lỗi kéo xuống khăn che mặt của thích khách, lạnh giọng hỏi.
Thích khách
kia
thế nhưng cắn răng không đáp, cũng xem như
có chút cốt khí. Đáng tiếc, Vân Thiều Lỗi không phải là hạng đại hiệp từ bi gì đó, hắn cười lạnh một tiếng, giơ kiếm chặt xuống ngón tay cái của thích khách!
“Hả ____” – Thích khách thê lương mà kêu thảm thiết, trên tay máu chảy ồ ạt.
“Nếu không muốn ta đem tay ngươi từng ngón từng ngón cắt xuống thì mau nói cho rõ ràng” – Vân Thiều Lỗi trong mắt lộ vẻ lãnh khốc.
Thích khách kinh hoàng mà run rẩy trả lời: “Vốn là…vốn là Tiểu Vương Gia phái ta tới…”
“Tiểu Vương gia là ai?”
“Là công tử của Lục Vương Gia…”
“Lục Vương Gia còn một công tử khác sao?”
“Đúng vậy…” – thích khách đứt quãng nói – “Tiểu Vương Gia vốn là do Nhị Vương Phi sinh ra…người trong phòng kia…là hài tử
của trưởng tử
của Lục Vương Gia…”
“Chuyện gì xảy ra với trưởng tử?” – Vân Thiều Lỗi chuyển kiếm uy hϊếp, thích khách mang toàn bộ sự viếc nói ra: “Trưởng tử
của Lục Vương Gia…cùng con dâu mười năm trước mất tích trong chiến loạn…nghe nói bọn họ sinh ra một tiểu nam oa…được người giang hồ thu dưỡng…Tiểu Vương Gia sợ người nọ trở về sẽ cùng hắn tranh quyền…cho nên muốn đem người diệt trừ…”
“Lục Vương gia để hắn tùy ý làm vậy sao?”
“Mặc dù Lục Vương gia vẫn nghĩ muốn nhận lại cháu…nhưng người đã từ
lâu không còn nắm quyền lực nữa…chuyện trong vương phủ đã sớm giao cho Tiểu Vương Gia xử lý…”
Nói như vậy, Phượng Du Lâm đã sớm không còn chỗ đứng, cho dù đem hắn về Vương phủ, cũng chỉ có con đường chết…Vân Thiều Lỗi nhíu mi, thầm nghĩ, hắn quả thật đã cố hết sức nhưng chuyện vẫn là diễn tiến xấu đi.
“Ta cái gì cũng đều nói rồi…cầu ngươi thả ta…” – thích khách còn chưa nói hết, Vân Thiều Lỗi đã đem hắn một kiếm giải quyết – không có giá trị lợi dụng thì hiển nhiên không cần giữ lại.
Vân Thiều Lỗi mặt không chút thay đổi mà trở lại phòng. Phượng Du Lâm tại dưới sàn lạnh run, còn thi thể thích khách đã sớm được Lộ cưởng quỹ sai người kéo đi, vết máu cũng được xóa sạch sẽ. Lộ chưởng quỹ trước kia cũng từng lăn lộn giang hồ, loại chuyện này hắn tự nhiên biết cách xử lý.
Vân Thiều Lỗi không để ý đến Phượng Du Lâm đang kinh hoàng, hắn đi qua chưởng quỹ nói lời cảm ơn: “Lộ tiền bối, làm phiền ngài rồi.”
“Không nên.” – Lộ chưởng quỹ mỉm cười, thấu tình đạt lý mà nói: “Nhìn người chọn dừng chân ở tiểu quán trọ này của ta, ta liền đoán được sẽ có loại sự tình này rồi.”
Vân Thiều Lỗi tiễn Lộ chưởng quỹ đi ra ngoài, xoay người lại xem xét Phượng Du Lâm: “Đi ra.”
Vân Thiều Lỗi lời nói lạnh như băng vừa thoát, Phượng Du Lâm giống như con chó nhỏ bị dọa từ
giường bò ra. Vân Thiều Lỗi dưới ánh đèn cầy nhìn thấy hắn sắc mặt tái mét, mắt vô thần mở to, nghĩ thầm này câm điếc sợ rằng không hiểu rõ lắm hoàn cảnh của chính mình. Đã nghĩ sẽ nói qua
cho hắn, thế nhưng hắn làm sao có khả năng giải quyết?
Vân Thiều Lỗi sau khi biết chuyện quay về thì cảm thấy bản thân đúng thật là quá mức xuôi xẻo. Mặc dù hắn luôn coi trời bằng vung, dù đối phương là hoàng tộc cũng không ngại, nhưng nếu hắn đã nhận lão nhân bí kíp, về tình về lý hẳn là phải đem Phương Du Lâm về Vương phủ. Song, Phượng Du Lâm nếu quay về chẳng khác nào chịu chết. Vân Thiều Lỗi không phải quan tâm người kia sinh tử, nhưng hắn nhất thời nghĩ chưa thông.
Nếu chính mình không muốn gánh loại này trọng trách, mà Phượng Du Lâm trở về cũng là trăm hại không lợi, kia lữ trình tiếp tục còn có ý nghĩa gì? Vân Thiều Lỗi lần nữa lãnh đạm mà nhìn quét qua Phượng Du Lâm.
Một chủ ý xuất hiện, hắn biết như thế nào xử lý rồi…
“Ngủ đi” – Vân Thiều Lỗi không đề cập một chữ đến suy tính của mình, xoay người đi trở về giường. Phượng Du Lâm không biết tâm tư của hắn, kinh hồn chưa bình tĩnh mà nằm trở lại ghế, kéo qua y bào mỏng manh bao lấy toàn thân.
Hôm sau, hai người tiếp tục lên đường. Lúc buổi trưa, bọn họ đi tới một thành trấn nhỏ. Vân Thiều Lỗi dẫn Phượng Du Lâm tìm được một cửa hàng tạp hóa. Lão bản cửa hàng vốn là lão đầu tướng mạo không có gì đặc biệt, bất quá hắn ánh mắt vô cùng lợi hại thâm trầm, thoạt nhìn liền biết không phải là kẻ tầm thường.
Vân Thiều Lỗi để Phượng Du Lâm ở bên ngoài chờ, một mình đi vào nói chuyện với lão bản. Phượng Du Lâm ngồi trên bậc thềm trước cửa, chán chết mà nhìn ngã tư
đường rộn ràng nhốn nháo. Thỉnh thoảng nghe thấy Vân Thiều Lỗi cùng lão bản nói chuyện với nhau…
“Ách? Này không dễ làm…”
“Ta biết, ngươi làm hết sức đi, cho dù không thể thu dưỡng, cho hắn làm một hạ nhân cũng được, chỉ cần có một cuộc sống đoàng hoàng là được.”
“Uh…Nhưng hắn nhìn như vậy nhược, lập tức cũng không tìm được người muốn.”
“Ta đã rõ, ta không thu của ngươi tiền thuê, hơn nữa bán được tiền cũng về tay ngươi, ngươi tận lực tìm xem đi”
“Được rồi…”
Phượng Du Lâm không hiểu được bọn họ nói cái gì, chỉ mờ mịt mà nghe. Vân Thiều Lỗi cùng lão bản đạt thành hiệp nghị, rất nhanh trở ra. Hắn lướt qua Phượng Du Lâm, không nói một lời mà đi tới, người kia vội vàng nhảy dựng lên theo sau. Hai người một trước một sau mà đi tới một tiểu tửu quán, Vân Thiều Lỗi đi vào trước ngồi xuống. Phượng Du Lâm không dám tùy tiện ngồi, chỉ có thể đứng ở một bên.
Vân Thiều Lỗi phiêu mắt liếc hắn một cái, lãnh đạm mà nói: “Ngồi xuống đi.”
Phượng Du Lâm nhìn sắc mặt của hắn, chần chờ mà ngồi xuống. Sau khi hai người ăn hết cơm trưa, Vân Thiều Lỗi tiếp tục ngồi ở vị trí thượng, hắn mạn bất kinh tâm (thờ ơ) mà uống trá, vừa nhìn mặt trời bên ngoài, tựa hồ là đang chờ đợi người nào đó.
Khoảng giờ Thân, một người trẻ tuổi mặc gia phó trang phục đi vào tửu quán. Hắn trực tiếp đi tới trước mặt Vân Thiều Lỗi, cung kính nói: “Vân thiếu hiệp, lão bản tìm được người mua rồi, bảo ta đưa ngài đến đó xem thử.”
Vân Thiều Lỗi đáp ứng, đứng dậy theo người nọ đi ra ngoài, Phượng Du Lâm cũng bước xu. Ba người đi qua lại mấy vòng, đi tới một tiểu tòa nhà. Ba người vào tiểu đại sảnh, lão bản đã sớm ở đây chờ, nam nữ chủ nhân cũng đã có mặt. Nữ chính là một phu nhân mập mạp, nam địa súc sơn dương râu mép (râu dê?), mỏ nhọn, gò má nhô cao.
Phượng Du Lâm vừa bước vào cửa đã cảm thấy bọn họ không kiêng dè mà dùng ánh mắt đành giá chính mình, đặc biệt là người phụ nữ béo tròn kia, không nghi ngờ biểu lộ thần thái bất mãn. Lão bản giới thiệu bọn họ với nhau, cuối cùng chỉ tay đến trên người Phượng Du Lâm: “Chính là đứa nhỏ này.”
Phượng Du Lâm nhìn hắn, ở trong trạng thái mộng nhiên không hiểu chuyện, béo phu nhân mất hứng mà nói: “Gầy gò như vậy, có khả năng sống sao?”
Lão bản vội giải thích: “Hắn quả thật hơi gầy, nhưng rất nghe lời.”
“Nghe lời có ích gì? chúng ta là tìm người làm đồng án, không khí lực nói thế nào cũng không tốt.” – Phụ nhân phản bác.
“Khí lực có thể chậm rãi rèn luyện, ta cam đoan hắn sẽ không lười biếng.” – Lão bản nhẫn nại nói: “Hồng phu nhân, ta giới thiệu người tuyệt đối chuẩn xác, tin ta đi.”
“Nếu dùng thử không hài lòng, chúng ta sẽ trả về.”
“Hảo, tùy ngươi.” – Vân Thiều Lỗi thầm nghĩ nhanh chóng đưa Phượng Du Lâm rời tay, đáng thương Phượng Du Lâm ở một bên nghe xong hơn phân nửa không hiểu ra sao.
“Như vậy làm đi.” – Nam chủ nhân gật đầu, xem như hoàn thành giao dịch.
Thuận lợi đem phỏng tay khoai lang (phiền phức) ly khai, Vân Thiều Lỗi không chờ đợi được mà xoay người đi, làm cho Phượng Du Lâm không rõ sự tình theo sát hắn đi ra ngoài.
“Ngươi đi theo ta để làm chi?” – Vân Thiều Lỗi không nhịn được mà quay đầu lại.
Phượng Du Lâm càng thêm bất an mà nắm góc áo của hắn. Vân Thiều Lỗi thô lỗ đem hắn đẩy ra, nói: “Ta không có ý định mang ngươi trở về kinh thành. Bắt đầu từ hôm nay ngươi lập tức ở lại chỗ này, chỉ cần ngươi nghe lời, không người nào sẽ làm tổn hại ngươi.”
Phượng Du Lâm rốt cuộc cũng rõ ràng rồi, hắn là muốn đem mình bán đi! Hắn lệ lưng tròng mà lắc lắc đầu.
Vân Thiều Lỗi cước bộ nhanh chóng đi ra ngoài, Phượng Du Lâm khóc kêu một tiếng, chạy qua ôm chân hắn. Vân Thiều Lỗi liều mạng xua đuổi, nhưng hắn ngược lại càng ôm càng chặt.
“Ai nha, hắn như thế nào như vậy?” – béo phụ nhân nghi hoặc hỏi lão bản, đối phương vội vàng dẫn gia phó túm lấy Phượng Du Lâm.
“Tiểu tử kia! Ngươi buông tay đi! Chủ nhân ngươi đã đem ngươi bán rồi!” – Lão bản la hét, Phượng Du Lâm ôm chân Vân Thiều Lỗi khóc nháo, chính là không buông tay.
Vân Thiều Lội quăng lương tâm cho cẩu gặm (lại chém a), bổ một chưởng về phía cánh tay hắn. Phượng Du Lâm trên tay đau đớn, khóc kêu một tiếng rồi nới lỏng ra. Lão bản cùng người hầu Hồng gia đem hắn giựt lại.
“Hả
___! Hả____!” – Phượng Du Lâm thấy Vân Thiều Lỗi đi ra đại môn, khóc càng thêm thê thảm.
Vân Thiều Lỗi vừa bước ra khỏi Hồng gia,bầu trời lại phiêu khởi cơn mưa nhỏ. Bên tai truyền đến tiếng khóc của Phượng Du Lâm,hắn tâm lý một trận áy náy cùng run rẩy.
Không được!Hắn không thể tiếp tục mang theo người kia!
Vân Thiều Lỗi đem chút lương tri cuối cùng vứt ra sau đầu,nhanh chóng rời xa Hồng gia.
Trong phòng,Phượng Du Lâm còn đang giãy dụa,mấy người tráng hán cũng kiềm không được hắn,Hồng phu nhân thấy vậy hướng trượng phu oán giận:”Ngươi xem ngươi mua loại người nào trở về?Một điểm cũng không nghe lời!”.
Lão bản nghe xong vội vàng qua giải thích:” Phu nhân đừng gấp,hắn chỉ nhất thời
chưa thích ứng,chậm rãi sẽ tốt hơn …”
“ Chúng ta cũng không có thời gian làm cho hắn chậm rãi thích ứng,nếu hắn không từ,dứt khoát trả tiền đuổi hắn đi.”
“ Phu nhân,ngài vạn lần không nên nghĩ vậy…”
Bên này Phượng Du Lâm thừa dịp mọi người không chú ý,đột nhiên mãnh lực giãy khỏi kiềm chế,tung ra ngoài cửa.
“Ôi! Đừng cho hắn tẩu thoát!”- người giới thiệu (lão bản) hô.Vân Thiều Lỗi đem tiền bán Phượng Du Lâm cho hắn,hắn cũng khong nghĩ miếng ăn đã đến miệng thế nhưng lại bay mất.
Phượng Du Lâm tại trong cơn mưa nhanh chân chạy như điên,lão bản dẫn mấy người nam phó đuổi theo.Mưa càng ngày càng lớn,ngã tư đường phía trước đã sớm mất đi bóng dáng Vân Thiều Lỗi.Phượng Du Lâm kêu khóc,không có mục đích mà trên đường lầy lội chạy trốn,từng hạt mưa nặng cᏂị©Ꮒ hung hăng nện vào người hắn.
“Tiểu tử thối!Đừng chạy!”- Lão bản đã một mạch đuổi tới,hắn tức giận mà hướng lưng Phượng Du Lâm đẩy,đối phương bi thảm kêu một tiếng,thân thể nhỏ gầy ngã gục trong bùn.
“Đem hắn lôi trở về!”- Hắn hô,lập tức những người khác ầm ầm đi tới cản chân Phượng Du Lâm.
Phượng Du Lâm toàn thân dính bùn,thân thể hắn đau quá,nhưng là hắn không chịu đầu hàng,hắn hướng màn mưa khóc hô lần cuối,phảng phất còn nghe hắn la tên Vân Thiều Lỗi – Không nên bỏ lại ta!không nên bỏ lại ta!Nhớ tới Vân Thiều Lỗi cho hắn ăn rau,bộ trang phục mới,giày mới,hắn như thế nào cũng không có biện pháp để tin đối phương hội như vậy tàn nhẫn mà đem hắn bán đi!
Hắn gầy yếu cuối cùng không đánh lại bọn người hầu lực lượng đông đảo,bọn chúng không chút nào thương tiếc mà kéo lê hắn,bùn trên mặt đất cũng để lại của hắn dấu vết giãy dụa.
Vài tên bịt mặt ẩn núp dưới mai hiên,vẫn nhìn chăm chú vào tình huống trên mặt đất.
Sau khi trở lại Hồng gia,Phượng Du Lâm vẫn cuộn mình trên mặt đất khóc.Nhìn hắn vừa bẩn vừa ướt,Hồng phu nhân đối với hắn càng thêm chán ghét.Nàng mắn: “Loại phế vật này chúng ta không nên lưu lại!Đem hắn đuổi đi!”.
Trượng phu của nàng lựa lời khuyên giải: “Phu nhân,không thể làm như thế,chúng ta đã hạ khế ước rồi.”
“Đúng vậy phu nhân!”- Lão bản giúp khang: “hơn nữa chủ nhân hắn đã đi,các người đem hắn đuổi ra,chẳng phải là muốn hắn không nhà để về?”
“Ta mặc kệ,các người chính mình xem làm sao lo liệu đi!”- Hồng phu nhân bực tức mà rời đi.
Phượng Du Lâm tiếp tục ở trong góc quất nghẹn,Hồng lão gia cũng mất hết nhẫn nại,hướng trên người Phượng Du Lâm tàn nhẫn đá mấy cái: “khóc gì mà khóc!Lãng phí tiền của ta!”.Phượng Du Lâm cảm giác mấy khớp xương đều bị đá nát,hắn không dám lớn tiếng khóc nữa,chỉ có thể ôm thân thể nức nở.
“Hồng lão gia,tiểu tử này chính là xương khớp yếu ớt,ngươi tuý ý đánh hắn mấy cái,hắn đã đủ biết lợi hại.”- Lão bản ở một bên chủ ý xấu xa nói.
“Phi!Đánh hắn bù lại lãng phí của ta khí lực!”- Hồng lão gia lại một cái đá vào người Phượng Du Lâm: “đem hắn nhốt vào củi phòng,hôm nay không cho hắn ăn cơm!để xem hắn còn dám làm loạn hay không!”
“đúng đúng,chủ ý này hảo!”- Lão bản gật đầu phụ hoạ.
Vì vậy,Phượng Du Lâm bị thương mệt mỏi bị mấy gã to con từ đâu đem vào củi phòng của Hồng gia,hắn đối với việc mất đi tính mạng như nhau,vẫn không nhúc nhích mà ngã nhào lên đống cây cỏ lặng lẽ chảy nước mắt.
Vân Thiều Lỗi đứng trước quán trọ,vừa nghĩ đến tiếng kêu bi thiết cùng ánh mắt tuyệt vọng của Phượng Du Lâm,hắn trong lòng không khỏi một trận cắn rứt.Hắn thật muốn ngay lập tức rời đi địa phương này,từ nay về sau cùng với Phượng Du Lâm không còn quan hệ.
Vân Thiều Lỗi kéo ngựa muốn đi ra khỏi đại môn của tửu quán,bên ngoài mưa thế nhưng càng lớn,một ít mưa phùn rất chóng biến thành giàn giụa mưa to,còn kèm theo chút mưa đá,hắn muốn đi cũng không đi được.
Vân Thiều Lỗi không thể làm gì khác hơn là quay trở lại trong điếm,hắn ngồi bên cửa sổ xúc động mà uống rượu.Vân Thiều Lỗi nhìn màn mưa bên ngoài,dần dần thất thần.
Đêm đến,trời vẫn không giảm mưa,Vân Thiều Lỗi đành phải mướn một gian phòng trong tửu quán ở lại để nghỉ ngơi.Hắn suốt đêm nằm trên giường trằn trọc,trong miệng mặc niệm bí kíp,nhưng lại xúc động không cách nào tu luyện.Hắn bắt đầu hối hận rồi – chẳng lẽ hắn làm sai rồi?chẳng lẽ hắn không nên đem vứt bỏ Phượng Du Lâm?
Vân Thiều Lỗi nhớ lại lần đầu tiên cùng Phượng Du Lâm gặp mặt,nhớ lại lời phó thác của lão nhân trước lúc lâm chung,… Vân Thiều Lỗi nắm chặt bí kíp trong tay,hắn chưa thực hiện lời hứa hẹn với lão nhân,việc này sẽ làm hắn áy náy cả đời …
Mặc kệ như thế nào,chỉ cần đem Phượng Du Lâm về Vương phủ là nhiệm vụ của hắn sẽ hoàn thành.Nếu như Tiểu vương gia muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt,hắn chắc chắn cũng có thể hỗ trợ Phượng Du Lâm thoát hiểm,đến lúc đó giao Phượng Du Lâm cho người khác chiếu cố cũng không muộn …
Được rồi.Vân Thiều Lỗi cắn răng,hắn trước đem Phượng Du Lâm về Vương gia phủ.Sau khi suy tính,Vân Thiều Lỗi quyết định ngày mai sẽ đi gặp Phượng Du Lâm.
Tảng đá lớn trong lòng được hạ xuống,Vân Thiều Lỗi rốt cuộc có thể an tâm mà ngủ.
Mây đen trên bầu trời dần dần tán đi,ánh trăng mông lung bao phủ thị trấn nhỏ an bình.Trải qua một trận mưa to,không khí ban đêm cũng trở nên tươi mát khác thường,một chút bọt nước tại mái hiên phía trước.
Tại tiểu đình viện Hồng gia yên ắng mà lạnh lẽo,giữa lúc mọi người đều đã an giấc,truyền đến tiếng mở cửa rất nhỏ.
Phượng Du Lâm lôi kéo thân thể uể oải,thập thò mở ra cửa gỗ thăm dò.Bốn phía không một bóng người,giờ phút này nếu không tẩu thoát,còn đợi đến khi nào?Hắn phải rời đi nơi này!Hắn phải đi về kinh sư theo gia gia đoàn tụ!Phượng Du Lâm dùng cánh tay áo bẩn xoa xoa lệ ngân trên mặt,bước nhanh rời đi Hồng gia.
Sau khi hắn rời đi chưa được nửa khắc,vài mạt thân ảnh nhanh nhẹn kích động xâm nhập Hồng gia.Đầu lĩnh bịt mặt nháy mắt ra dấu đồng bọn,mọi người nhanh chóng tản ra …
Sáng sớm hôm sau,Vân Thiều Lỗi chạy đến Hồng gia tìm Phượng Du Lâm,còn chưa đi đến cửa,đã thấy đại môn chật ních dân chúng.Vài tên quan sai canh giữ ở cửa không cho người vào.Vân Thiều Lỗi nảy sinh nghi ngờ,muốn tiến lên hỏi thăm.Chỉ nghe vài người trung niên thảo luận: “chẳng lẽ là cường đạo làm?”.
“không phải đâu,nghe nói không có tổn thất tài vật gì cả!”
“Ôi! Hồng gia đây đã trêu chọc đến kẻ thù nào?cư nhiên bị diệt môn rồi?”
Diệt môn?Vân Thiều Lỗi cả kinh,vội vàng đẩy ra đám người xông vào,quan sai lập tức đem hắn ngăn lại.
“Ta có bằng hữu tại Hồng gia!mau cho ta vào xem!”-Vân Thiều Lỗi tỏ rõ lo lắng.
“Bằng hữu ngươi tên gọi là gì?”-quan sai hỏi.
“Hắn là người hầu ở Hồng gia!một nam hài chừng mười bốn tuổi!”
Quan sai thấy hắn khẩn trương,kết luận hắn không nói dối nên hảo tâm mà báo cho hắn: “thi thể đặt ở hậu viên,ngươi đi ra phía sau nhận diện một chút đi.”
Vân Thiều Lỗi lập tức chạy tới,trong hậu viên bày ra sáu khối thi thể được cây cỏ bao vây.Vân Thiều Lỗi cẩn thận phân biệt,mỗi người đều bị một vết chém chí tử ngay tại yết hầu,không có dấu vết giãy dụa,chứng minh gϊếŧ người là sát thủ được huấn luyện cấp cao.Này nhất định là sát thủ tiểu vương gia phái tới ám sát Phương Du Lâm!
Trong sáu khối thi thể cũng không có Phượng Du Lâm,Vân Thiều Lỗi trái tim lo lắng lần nửa trở nên an tâm,nhưng tìm kiếm trước trước sau sau vài lần,chính là không tìm được thi thể Phượng Du Lâm.
Tại sao lại như vậy?
Vân Thiều Lỗi không hiểu được,chẳng lẽ nói bọn họ không có gϊếŧ chết Phượng Du Lâm?Bọn họ hảo tâm buông tha hắn?Quyết không có khả năng!hay là nói Phượng Du Lâm trốn thoát?Này cũng không đúng,hắn tay trói gà không chặt,gặp thích khách cũng chờ chết mà thôi!
Vân Thiều Lỗi tại chỗ ngây người hồi lâu,như trước nghĩ không ra đáp án!
Phượng Du Lâm bây giờ xem như đã mất tích rồi,muốn đi tìm hắn sao?Nhưng chính mình có cái gì nghĩa vụ đi tìm hắn?Hắn bất quá là một kẻ câm điếc xấu xí!Vân Thiều Lỗi trong lòng thuyết phục chính mình.Phượng Du Lâm,ngươi đừng trách ta,ta vốn là muốn tới tìm ngươi,đáng tiếc người định không bằng trời định,coi như vận mệnh của ngươi là như vậy đi!
Vân Thiều Lỗi nắm tay,tàn nhẫn hạ quyết tâm,xoay người đi ra.Hắn cưỡi lên ngựa,hướng ngoài thành chạy đi.