Chương 11: Phiên ngoại
Một gã thiéu niên áo xám tuấn tú, dắt một con ngựa trắng dừng lại trước tiệm cơm nhỏ đơn sơ. Trên con ngựa trắng ngồimột vị công tử
nhỏ tuổi đội mũ ô sa, thanh niên quan tâm giúp đỡ hắn xuống ngựa, hai người sóng vai đi vào tiệm cơm.
Mặc dù bọn họ ngồi ở một góc hẻo lánh, nhưng này một đôi thanh nên khí vũ bất phàm vẫn là hấp dẫn ánh mắt các khách nhân khác.
Phượng Du Lâm sau khi ngồi xuống ghế, đang muốn tháo xuống mũ ô sa, lại bị Vân Thiều Lỗi ngăn cản: “Lâm nhi, không cần bỏ mũ.”
Hắn nghi hoặc nghiêng đầu, Vân Thiều Lỗi không hờn giận nhìn ánh mắt đánh giá xung quanh, hạ giọng oán giận: “Ta chán ghét những người đó nhìn chằm chằm vào ngươi.”
Mỗi lần Phượng Du Lâm lấy chân diện mục xuất hiện ở trước mặt mọi người, luôn dẫn tới mọi người nước miếng chảy ròng. Ai cũng không thể tưởng được tiểu mao đầu gầy yếu năm nào giờ biến thành tuấn mỹ công tử diễm lệ vô song. Mà Vân Thiều Lỗi tự cao tự đại sớm biến thành một cái “tật phu” (ông chồng hay ghen) dấm chua mãnh liệt, mỗi thời mỗi khắc đều phải đề phòng đăng đồ tử
thèm “lão bà: của hắn đến nhỏ dãi.
Phượng Du Lâm cười nhẹ, đành phải thuận theo yêu cầu.
Tiểu nhị đưa lên đồ ăn, Vân Thiều Lỗi không ngừng ôn nhu cấp Phượng Du Lâm đĩa rau, đem hắn đặc biệt chiếu cố. Hai người đang ăn, ngoài cửa đi vào một tiểu khất cái quần áo tả tơi.
Kia đứa nhỏ thoạt nhìn còn không mãn mười tuổi, hắn bồng đầu cấu mặt, đang cầm một cái chén bể, hướng những khách nhân ăn xin. Một ít người hảo tâm ném vào bát vài đồng tiền, cũng có kẻ lãnh khốc thô lỗ mà đem nó quát lui. Mà từ lúc nó tiến vào, Phượng Du Lâm liền dừng ăn cơm, ánh mắt xuyên qua lụa trắng chuyên chú nhìn nó.
Kia tiểu khất cái một đường đi tới ăn xin, Phượng Du Lâm thấy hắn hướng đến đây, vội vàng từ bên hông lấy ra một thỏi bạc, chuẩn bị bố thí cho hắn. Tiểu khất cái đi tới đi tới, một khách nhân xấu xa thình lình vươn chân làm hắn vấp té.
“Ai nha ——” – tiểu khất cái kêu sợ hãi, vừa vặn ngã bên chân Phượng Du Lâm, cái bát trên tay hắn bay ra, đập vào cây cột phía sau Phượng Du Lâm, suýt chút đã đập trúng hắn, Vân Thiều Lỗi ở một bên thấy kinh hồn táng đảm (kinh hồn bạt vía), thiếu chút nữa phi thân lại đây nghĩ cách cứu viện. Mảnh nhỏ từ chiếc bát rơi trên mũ cùng quần áo Phượng Du Lâm, Phượng Du Lâm còn không kịp đi nâng kia tiểu khất cái, chợt nghe Vân Thiều Lỗi tức giận hét lớn: “Cổn (cút) xa một chút!”
Tiểu khất cái sợ tới mức vội vàng đứng lên, Phượng Du Lâm ngạc nhiên quay đầu đối mặt Vân Thiều Lỗi, đối phương đang từ trong ngực áo lấy ra khăn tay.
“Lâm nhi, ngươi không sao chứ......” – Vân Thiều Lỗi đang muốn chà lau quần áo cho hắn, Phượng Du Lâm bỗng dưng đứng lên, tiếp theo lại ngồi xổm xuống, giúp tiểu khất cái nhặt lên một ít tiền đồng rơi rụng.
“Lâm nhi?” – Vân Thiều Lỗi phát hiện sau cái khăn che mặt là khuôn mặt hắn uấtt giận, kinh giác việc lớn không tốt. Phượng Du Lâm đem tiền thả lại trong tay tiểu khất cái, đem bạc đã chuẩn bị trước cũng giao cho hắn.
Tiểu khất cái cảm kích đối hắn cúi đầu: “Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi......”
Phượng Du Lâm yêu thương sờ sờ mặt hắn, lại cầm lấy mấy bánh bao thịt trên bàn, toàn bộ đặt ở trên tay hắn.
Tiểu khất cái nói lời cảm tạ
vài câu, lau lau mặt chạy ra ngoài.
Phượng Du Lâm nhìn hướng hắn ly khai, thật lâu không thể hoàn hồn.
“Lâm nhi......” – Vân Thiều Lỗi thử
mở miệng, Phượng Du Lâm không để ý tới hắn, thẳng ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.
Vân Thiều Lỗi cũng không phải là đứa ngốc, hắn sao lại không biết lý do tiểu tình nhân tức giận. Phượng Du Lâm mới trước đây đi theo nghĩa phụ chung quanh phiêu bạt, cùng kẻ hành khất giống nhau, tự nhiên đối phương đối với tiểu khất cái thê lương kai thêm vào đồng tình. Mà chính mình lại cư nhiên lãnh khốc đối tên khất cái hô “Cút ngay”, đương nhiên chọc giận hắn.
“Lâm nhi, là ta không tốt, nhưng vừa rồi cái chén bể của hắn thiếu chút nữa đánh tới ngươi, ta nhất thời nóng vội mới có thể ác ngôn......”
Phượng Du Lâm tiếp tục cúi đầu ăn cơm, nhìn cũng không nhìn hắn. Vân Thiều Lỗi nôn nóng, không ngừng giải thích: “Thực xin lỗi, Lâm nhi, ngươi không cần sinh khí được không? Ta thật sự không phải cố ý mắng hắn......”
Một chút cơm ăn xong rồi, Phượng Du Lâm như trước không nhìn hắn, Vân Thiều Lỗi nói đến miệng khô thần táo cũng vô pháp đả động hắn, đành phải câm miệng.
Chạy một ngày đường, hai người tại một nhà lữ xá ngủ lại.
Phượng Du Lâm tắm rửa xong, rúc vào lan can ngẩn người
nhìn ánh trăng. Vân Thiều Lỗi thật cẩn thận tiếp cận hắn, nhẹ chạm vào bờ vai của hắn.
“Lâm nhi......” – Hắn hôn lên mái tóc dài, hai tay vòng đến trước ngực
đối phương ôm lấy hắn. Phượng Du Lâm hai tay bao trùm phía trên, dựa vào ngực hắn.
“Ngươi không tức giận?” – Vân Thiều Lỗi cẩn thận hỏi.
Phượng Du Lâm lắc đầu, kéo lấy tay hắn, dứơi ánh lửa lập lòe viết nói: “Ngươi vì cái gì thích ta?”
Vân Thiều Lỗi ngẩn ra, hỏi lại: “Vì cái gì ngươi phải hỏi như vậy?”
Phượng Du Lâm yên lặng nhìn hắn, một lòng chờ đợi hắn trả lời thuyết phục.
Vân Thiều Lỗi thở dài một tiếng, nói: “Ta thích tính tình thiện lương của ngươi, thích sự cố chấp của ngươi, thích dũng khí của ngươi......toàn bộ của ngươi ta đều thích, ngươi hiện tại đã rõ?”
Phượng Du Lâm vẫn là lắc đầu, ánh mắt hắn ảm đạm hạ xuống, kéo tay Vân Thiều Lỗi, tiếp tục viết: “Nếu ta vẫn là cái kia vừa gầy lại xấu Lâm nhi, ngươi còn có thể thích ta sao?”
“Ngươi đây là ý tứ gì?”
Lúc này đến phiên Vân Thiều Lỗi sinh khí, “Ngươi cảm thấy được ta chỉ coi trọng dung mạo của ngươi dung mạo sao? Ngươi cho rằng ta là cái loại háo sắc này đó sao?”
Đối mặt hắn tức giận, Phượng Du Lâm không biết làm sao.
Vân Thiều Lỗi đưa hắn cả người ôm lấy, quát: “Nếu ta coi trọng bên ngoài, ta đã sớm cưới nữ tử khác! Ngươi dù xinh đẹp, vẫn là cái nam nhân, nếu không yêu ngươi, ta sẽ lựa chọn cùng một cái nam tử tư thủ cả đời sao?”
Phượng Du Lâm tựa hồ có điểm hiểu được, hắn bồi rối mà vuốt ve mi tâm nhíu chặt của Vân Thiều Lỗi. Vân Thiều Lỗi gầm nhẹ một tiếng, cúi người hôn trụ hắn.
Phượng Du Lâm trúc trắc hôn đáp trả, tay nhỏ bé ngượng ngùng đặt lên bờ vai của hắn. Cảm giác được người yêu đáp lại, Vân Thiều Lỗi dục hỏa cháy sạch càng thêm tràn đầy, hắn đưa Phượng Du Lâm ôm lấy, bước đến trên giường.
Hắn ba một tiếng liền đem đối phương thoát sạch trơn, tiếp theo cũng gỡ bỏ quần áo chính mình, thân thể tinh tráng ngăn chận
thân hình tinh tế trắng nõn.
Vân Thiều Lỗi ôn nhu vuốt ve lưng áo run nhè nhẹ, ôn nhu nói: “Lâm nhi...... Thả lỏng chút......”
Phượng Du Lâm hít sâu một hơi, toàn thân thả lỏng. Tay Vân Thiều Lỗi di chuyển trên làn da trơn bóng, hắn càng không ngừng tán thưởng: “Lâm nhi, nhĩ hảo mĩ...... Thật sự đẹp quá......”
Phượng Du Lâm thẹn thùng mà bụm mặt, Vân Thiều Lỗi cười nhẹ, mở ra tay hắn hôn môi hắn, nhiệt tình nói nhỏ: “Lâm nhi...... Ta yêu ngươi...... ngươi bề ngoài cùng nội tại giống nhau xinh đẹp...... cho ta tiến vào trong cơ thể ngươi......”
Vân Thiều Lỗi tính khí giáp ở
mặt trong đùi mềm mại của đối phương nhẹ nhàng ma sát. Phượng Du Lâm cảm giác được vật cứng thật nhiệ trên đùi mình, càng thêm ngượng ngùng ôm lấy hắn, đem mặt vùi vào cổ Vân Thiều Lỗi.
Vân Thiều Lỗi hàm trụ vành tai khéo léo, vươn đầu lưỡi ở trong lỗ tai liếʍ lộng, Phượng Du Lâm sợ dương (nhột) hừ nhẹ, lắc lắc cổ tránh đi. Vân Thiều Lỗi tiếp tục truy đuổi, ba ba mà ở trên mặt hắn hôn mấy cái. Phượng Du Lâm thẹn thùng, bị hắn đùa khanh khách cười không ngừng. Thấy hắn nở nụ cười, Vân Thiều Lỗi nhất thời tâm tình tốt, chuyển đến thân mình hắn, không ngừng dọc theo tấm lưng mẫn cảm một đường hôn xuống.
“A......” – Phượng Du Lâm cong mình, khó nhịn phát ra rêи ɾỉ mất hồn.
Vân Thiều Lỗi đưa tay đến phía trước, bắt lấy tính khí của hắn bộ lộng đứng lên, chính mình đồng thời đem nam cái đứng thẳng giáp ở mông đối phương cọ xát đứng lên.
Trù dịch trong suốt dính dính tràn ra, dọc theo tiểu mông mượt mà của Phượng Du Lâm mà thảng hạ, len vào tiểu huyệt lúc đóng lúc mở. Vân Thiều Lỗi dẫn theo dương cụ, ở xung quanh u huyệt ma xát một chút. Bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tiểu huyệt việt trương việt khai, Phượng Du Lâm nhớ lại cảm giác hậu huyệt bị nhồi thật sâu, càng thêm cơ khát mà nữu bãi (xoay mở) tiểu mông, tựa hồ khẩn cầu hắn tiến vào.
Vân Thiều Lỗi cũng nhịn không được, hắn nắm dương cụ thô to, nhắm ngay nhập khẩu, một cái động thân —— phốc két một tiếng thống
đi vào. Mỗi một lần xâm nhập mang đến đau đớn đều làm cho Phượng Du Lâm khóc đứng lên, Vân Thiều Lỗi đau lòng hôn lưng hắn, một tay ra sức địa bao lấy nam cái của hắn lạp xả xoa nắn. Căn nguyên du͙© vọиɠ bị kỹ xảo kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Phượng Du Lâm lần thứ hai phát ra thở dốc thoải mái, rốt cục kɧoáı ©ảʍ thay thế đau đớn.
Vân Thiều Lỗi lắc mông, làm cho chính mình hoàn toàn tiến vào trong cơ thể đối phương, Phượng Du Lâm cũng phối hợp phía sau hoạt động cái mông, buộc chặt thân thể, buộc chặt vật thể nóng rực kia.
“Chúng ta động đi......” – Vân Thiều Lỗi thấp giọng nói, giúp đỡ mông hắn bắt đầu lắc lư.
Khăn tháp lạch cạch...... Tính khí thật lớn hung hăng ở huyệt khẩu tham lam ra vào, tiểu mông tuyết rắng bị va chạm đến hơi hơi phát run, tiểu huyệt bị bỏ vào cự vật chảy ra ái dịch. Vân Thiều Lỗi hai tay đều cầm eo Phượng Du Lâm, điên cuồng làm cho hắn đong đưa, cùng động tác trừu sáp của mình phối hợp.
Phượng Du Lâm ai ai kêu liên tục, nhịn không được cầm tính khí chính mình cao thấp chà xát.
Vân Thiều Lỗi không ngừng tiến lên nhanh hơn, mỗi một lần đều sáp càng sâu càng dùng sức. Phượng Du Lâm cảm thấy bộ vị giao hợp dần dần nóng lên, vật thể trong khố cũng bành trướng đến điểm cao nhất, hắn tiểu mông run rẩy, đột nhiên một trận co rút lại.
“A ——”
Hắn rốt cục đạt đến đỉnh điểm, vài đạo ái dịch màu trắng ngà theo hai giữa hai chân phun tung toé. Vân Thiều Lỗi cũng lập tức gào thét ở trong cơ thể hắn phóng xuất.
Ái dục được phát tiết, hai người gắt gao ôm nhau. Phượng Du Lâm chôn ở trong l*иg ngực rắn chắc mà ấm áp của tướng công, ngọt ngào đi vào giấc ngủ.
Ngoài cửa sổ, trên bầu trời sao chớp lóe sáng, giống như
trông nom đôi tình nhân yêu nhau.