Sau Khi Ký Hợp Đồng Tình Yêu Với Bạch Nguyệt Quang Meo Meo

Chương 1

Sương mù buổi sáng còn chưa tan, ánh nắng sớm không mấy rực rỡ càng thêm mờ ảo trong hơi nước mông lung. Trên tảng đá cảnh quan ở vành đai xanh cổng trường, bốn chữ "Vân Hằng Nhị Trung" mạ vàng vừa được sơn lại, bột vàng đầy ắp trong những chữ chìm, ánh mặt trời chiếu vào lấp lánh rực rỡ.

Nam sinh nữ sinh mặc đồng phục xanh trắng từng nhóm ba nhóm năm bước vào cổng trường, phần lớn trong số họ đều là trẻ vị thành niên, chưa thể kiểm soát tốt thú hình của mình, trên đầu lấp ló những đôi tai thú lông xù.

Dòng người mặc đồng phục xanh trắng ồn ào náo nhiệt chảy về hướng khu giảng đường dưới bóng cây râm mát, chỉ có hai nam sinh đi ngược hướng ra cổng trường, một người trong số họ cầm một cuộn vải đỏ.

"Này không phải nói đùa đâu..." Nam sinh có đôi sừng trâu trên đầu, cười hì hì khoác vai bạn mình: "Lão Hùng còn bắt chúng ta ra cổng treo băng rôn, chỉ là một cái đại hội thể thao trong trường, có cần phải làm tuyên truyền vậy không?"

"Xì, rõ ràng là cậu không hiểu rồi, lão Hùng có chút mê tín đó." Nam sinh có sừng hươu bên cạnh nhỏ giọng nói: "Không phải ông ấy muốn tiến cử anh Trầm vào đội tuyển tỉnh sao? Kết quả anh Trầm mấy hôm trước bị trẹo chân, chắc là không kịp tuyển chọn rồi, lão Hùng chắc chắn cảm thấy xui xẻo lắm, nên mới bảo treo đồ đỏ ngoài cổng để xua đuổi vận đen."

"Nghe cứ như thật ấy." Ngưu Cảnh nửa tin nửa ngờ: "Vậy sao ông ấy không mặc đồ đỏ lên người?"

"Mặc lên người, lúc huấn luyện cậu đâm sừng vào người ông ấy thì sao?" Nam sinh sừng hươu cười hắc hắc: "Vậy thì không gây ra tai nạn à?"

"Mẹ nhà cậu!" Ngưu Cảnh đá một cú vào mông Lục Dương: "Có phải cậu thiếu đòn không?"

Cú đá của hắn không trúng, còn bị Lục Dương giật mất cuộn tranh chữ, hai người vừa giơ chân vừa chạy về phía cổng trường, mãi mới ép được Lục Dương xuống đất, ngón cái và ngón trỏ chụm lại chuẩn bị búng vào trán Lục Dương một cái thật đau...

Gáy hắn căng lên, bị người ta kéo ra.

Tiếng huýt sáo vang lên từ phía sau hắn, giọng thiếu niên trong trẻo nhưng lại mang chút lười biếng như vừa mới tỉnh ngủ, ngay cả ý cười trong giọng nói cũng không chút để tâm.

"Ủa, xé cái mảnh vải đỏ chót này làm gì đây? Đấu bò đâu?"

Ngưu Cảnh tức giận đến suýt chút nữa kêu thành tiếng "Mu", quay đầu lại thấy thiếu niên đang kéo cổ áo mình, cổ liền cứng đờ.

Sương sớm mờ ảo làm ướt đôi tai sói xám của thiếu niên, đôi tai lông xù khẽ run lên hai cái, vòng tai nhỏ bằng đá hắc diệu thạch mài giũa bên tai cũng rung rung theo, phản chiếu ánh nắng sớm đang dần sáng tỏ.

Ánh mắt màu trà của thiếu niên ánh lên ý cười hài hước còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, vừa khéo trung hòa cảm giác sắc bén do ngũ quan sâu thẳm mang lại, chỉ để lại vẻ tuấn lãng hơi ngây ngô.

Chắc là kiểu gương mặt tình đầu trong truyền thuyết, nhìn gần dễ khiến tim đập thình thịch.

Ngưu Cảnh kinh ngạc vui mừng: "Anh Trầm! Chân anh khỏi rồi à?"

"Cũng tạm ổn, không muốn lỡ dở buổi học." Lãng Dạ Trầm một chân chạm đất, giơ tay phải kẹp nạng quơ quơ: "Chẳng phải như vậy sẽ thể hiện tinh thần học tập tàn nhưng không phế của trường ta sao? Treo băng rôn gì chứ, tôi đứng ở cổng là hữu dụng hơn rồi."

"Đúng đó." Lục Dương đứng dậy, cười hì hì tiến tới: "Với gương mặt này của anh Trầm, đứng ở cổng là có thể điều chỉnh hiệu quả tỷ lệ nam nữ ế ẩm của trường ta."

Lãng Dạ Trầm dùng nạng đập vào ống chân đối phương: "Không thèm nói nhảm với các cậu nữa, tôi lên lầu chậm, đi trước đây."

Cậu nói mình đi chậm, nhưng nạng vung lên mạnh mẽ, cử động hoàn toàn không giống người chân bị thương, dáng vẻ càng giống một đao khách tiêu sái chống đao, khiến Ngưu Cảnh và Lục Dương tấm tắc lấy làm lạ.

Ngưu Cảnh chớp mắt, kéo băng rôn đuổi theo.

"Anh Trầm! Lại đây lại đây! Em với Lục Dương khiêng anh đến cổng khu giảng đường!"

Lãng Dạ Trầm dừng nạng lại, thấy có chút thú vị, bèn hỏi: "Khiêng thế nào?"