Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

Chương 8: Hai status đối lập nhau

Chủ topic: Vốn là còn không tin, sau khi đọc ba chương, quả nhiên như nam thần Vân Nhi nói, tác giả cố tình sỉ nhục giống cái trân quý, cho nên làm thương tổn tâm hồn tốt đẹp lại yếu ớt của nam thần, thỉnh tác giả ngu ngốc lập tức xoá bài và công khai xin lỗi.

Bình luận 1: Bạn mới đọc ba chương mà thôi, làm sao thấy được tác giả viết như thế nào (đính kèm các chương sau) trên đây đều là tác giả viết, bản thân tuyệt không nửa điểm thêm bớt nói xấu.

Bình luận 2: Trời ạ, giống cái mảnh mai lại thuần khiết làm sao sẽ là ma giáo thiếu chủ? Làm sao có thể vì thống nhất giang hồ mà cố ý tiếp cận và mê hoặc thú nhân?

Bình luận 3: Đúng, hơn nữa giống cái làm sao có thể hãm hại một á thú nhân chứ?

Bình luận 4: Này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là vì sao trong này có nhiều giống cái như vậy, và đều thích cái thú nhân tên gọi La Húc Nghiêu? Tác giả đây là đang lấy cái chết để cầu nổi danh đúng không?!

Bình luận 6: Tác giả bị hoang tưởng nghiêm trọng, miễn bình luận!

Bình luận 7: Đó là bệnh nan y, phải trị!

Bình luận 8: Phải trị +1

Bình luận 9: Phải trị +2

Bình luận 10: Phải trị +3

Bình luận 110: Phải trị + số quang não

Bình luận 1111: Phải trị + số quang não + số QQ + tất cả các số...

Bình luận 2222: Là phải trị, nhưng mọi người không phát hiện sao? Tác giả là á thú nhân...

Bình luận 2333: Nên viết phải trị...

Tức giận tắt đi màn hình tiểu thuyết, sau đó lại chán nản nằm xuống giường. Muốn nói sự tình tại sao phải diễn biến thành như vậy, thì không thể không nói đến một người, cũng chính là khu bình luận đề cập tới nam thần Vân Nhi.

Vân Nhi tên đầy đủ gọi Mộ Vân Nhi, là giống cái duy nhất thỉnh thoảng xuất hiện trong giới giải trí của đế quốc hiện nay. Bộ dạng tất nhiên là không cần phải nói, hơn nữa thân phận giống cái, chỉ cần gã xuất hiện trên TV hoặc là bất cứ tiết mục nào, tuyệt đối hấp dẫn vô số người xem. Lúc mới ra mắt phát hành một single, ở âm nhạc QQ luôn đứng đầu, đến nay không người vượt lên trước.

Gã có lực ảnh hưởng khắp đế quốc, thậm chí toàn bộ tinh hệ. Cũng bởi vì như thế, một câu nói của gã thậm chí chỉ cần một ánh mắt, sẽ có vô số người tâng bốc hoặc là nghe theo, mà tiểu thuyết của Mông Hiểu Dương là bởi vì gã mới có kết quả như vậy.

Nguyên nhân gây ra là Mộ Vân Nhi trong lúc vô tình thấy một quyển tiểu thuyết, sau khi nhấn vào đọc, cư nhiên viết là giống cái lại theo đuổi thú nhân, đây đủ để cho gã tức giận, tiếp theo còn viết giống cái là một ma giáo thiếu chủ quỷ kế đa đoan, đọc đến chương cuối cùng tác giả vừa đổi mới, giống cái cư nhiên bởi vì thân phận bại lộ mà bị cái gọi là võ lâm nhân sĩ truy sát và bị thương.

Mộ Vân Nhi thật đúng là giận điên lên, lúc này liền lên tới thế giới nhỏ của mình ở quang não (cùng loại weibo) đăng status bất mãn, cũng yêu cầu tác giả tiểu thuyết Mao Trạch Tây hiện thân xin lỗi, status của gã vừa đăng lên, thế giới quang não chợt sôi trào.

Các giống cái khác thi nhau đi đọc xong, đều noi theo Mộ Vân Nhi, ở thế giới nhỏ của mình đăng status bất mãn, cái này liền náo nhiệt hơn, khiến cho toàn dân chạy tới quyển tiểu thuyết đó chửi bới.

Điều này làm cho trị số fan Mông Hiểu Dương tích luỹ được nháy mắt rơi xuống thảm hại. Y vốn là dự định trốn tránh, nhưng cư nhiên lúc này hệ thống lại phát một cái nhiệm vụ như vậy, Mông Hiểu Dương cảm giác mình thực sự rất muốn chết quách đi cho rồi.

"Cách nhiệm vụ thời gian còn có mười bảy giờ, thỉnh kí chủ không nên nhụt chí, phải biết rằng bất luận thành công nào cũng đều trải qua nhấp nhô mới đi lêи đỉиɦ vinh quang, cho nên kí chủ nhất định phải kiên trì tới cùng, cố lên! Cố lên!"

Mông Hiểu Dương: "9717, có thể đổi một cọng mì sợi sao?"

9717: "Kí chủ là nghĩ mình sắp tiêu rồi, cho nên muốn chết cũng phải làm quỷ no sao?"

Mông Hiểu Dương: "..."

Mông Hiểu Dương: "Tôi muốn mì sợi để trực tiếp treo cổ..."

9717: "..."

... Lâm gia...

"Mông Hiểu Dương, á thú nhân, là con riêng của Mông gia gia chủ đương thời. Tháng trước bởi vì đố kị mà hãm hại giống cái em mình, bị Mông gia gia chủ trục xuất Mông gia. Sau đó y trở về ngôi nhà mẫu phụ lưu cho y ở, thẳng đến nửa tháng trước mới lại lộ diện. Với ngài vài lần gặp nhau, đúng là trùng hợp."

Một nam tử hắc y thân hình cao lớn, vẻ mặt cung kính vừa giải thích vừa đem tư liệu trong tay đưa cho người ngồi phía trước, chính là Lâm Hô mà Mông Hiểu Dương đã gặp ở siêu thị.

Lâm Hô nghe vậy nhíu mày, tiện tay tiếp nhận tư liệu. Sau đó hất cằm, ý bảo nam nhân hắc y đi ra ngoài, lúc này mới mở ra nhìn. Đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, từ tư liệu đoán, Mông Hiểu Dương nên là một người có chút nhát gan tự ti, nhưng mấy lần xảo ngộ cho hắn biết Mông Hiểu Dương cũng không phải người như vậy. Tiểu á thú nhân này thật đúng là ngày càng thú vị!

"Anh hai ~ anh có ở bên trong không?" Lâm Cẩn vừa gõ cửa vừa la to.

"Vào đi!"

"Anh hai, lần này anh nhất định phải giúp em một chút, có được hay không?" Gần như khẩn cầu kéo tay Lâm Hô lắc lắc, "Anh, giúp em một chút nha ~ "

Trong mắt Lâm Hô hiện lên một chút bất đắc dĩ, "Ít ra cũng phải nói cho anh biết là chuyện gì chứ."

"Hay quá! Em chỉ biết anh đối với em tốt nhất." Tại chỗ nhảy vài cái, liền lôi kéo Lâm Hô vọt tới gian phòng của mình. Sau đó chỉ vào màn hình tiểu thuyết trên quang não nói: "Anh hai, anh đăng status liền đi, nói đây là tiểu thuyết hay nhất mà anh từng xem."

"Tiếu ngạo võ lâm?" Liếc Lâm Cẩn, "Đây là quyển tiểu thuyết bị giống cái nói làm tổn hại danh dự, em muốn anh giúp thế nào?" Tuy nói như vậy, nhưng vẫn nhấn vào đọc.

Vốn là chu mỏ muốn phản bác, hai mắt Lâm Cẩn đảo quanh, dù trong lòng sốt ruột vẫn cố gắng bình tĩnh đứng ở một bên nhìn.

Lâm Hô càng đọc càng mê muội, nhất là trong tiểu thuyết viết đến nội công và chiêu thức còn có khinh công, đương nhiên nội công và khinh công quá mức huyễn tưởng, thế nhưng các chiêu thức cũng viết thật cặn kẽ, Lâm Hô ở trong đầu bắt chước một lần, phát hiện đều có thể thực hiện được.

Nghiệm chứng một vài chiêu thức, khiến hắn càng mê say đọc tiếp. Sau đó hắn lại bị các kế sách tác giả nhắc tới hấp dẫn, thứ nhất là mỹ nhân kế mà ma giáo thiếu chủ dùng để quyến rũ La Húc Nghiêu, sau đó khi trở lại là thiếu chủ cố ý ở trước mặt giống cái A nói La Húc Nghiêu thích giống cái B, để mượn đao gϊếŧ người khiến giống cái A đi đối phó giống cái B. Còn có khi giống cái A và giống cái B đánh nhau, sử dụng điệu hổ ly sơn cố ý dẫn dắt La Húc Nghiêu rời đi.

Các mưu kế này, làm Lâm Hô càng xem mắt càng sáng. Bỏ qua vấn đề giống cái, đây là một quyển tiểu thuyết rất hay, về phần em trai nói hỗ trợ, cũng không phải là không thể được, Lâm Hô chớp mắt nghĩ đến.

"Kí chủ, cách nhiệm vụ thời gian còn lại tám giờ, xin hỏi ngài đã nghĩ ra phương pháp giải quyết chưa?"

"Đừng nhắc tôi cái nhiệm vụ chết tiệt đó nữa, tôi đây không phải là đang suy nghĩ sao? Má nó, rõ ràng muốn bức tử ông đây mà!" Mông Hiểu Dương xoa loạn tóc, buồn bực nói.

Y không phải không muốn dứt khoát xin lỗi xoá bài, nhưng mà tình huống càng lúc càng nghiêm trọng, căn bản không phải y xoá bài xin lỗi liền có thể giải quyết. Lại nói nếu là y thực sự xoá bài, trị số fan nhanh chóng về 0, nhiệm vụ cũng thất bại.

Quan trọng nhất là, ở web văn học một số chứng minh thư chỉ có thể xin một bút danh, càng không thể thay đổi bút danh. Cho nên coi như lần này xoá bài, lần sau lại viết khẳng định sẽ bị người ta chỉ trích.

Nhìn khu bình luận càng nói càng khó nghe, Mông Hiểu Dương thật muốn hỏi bọn họ một chút, "Các người anh hùng bàn phím như vậy, ba mẹ các người biết không?"

"Đinh! Trị số fan tăng một trăm!"

"Đinh! Trị số fan tăng năm trăm!"

"Đinh! Trị số fan tăng năm nghìn!"

"..."

Liên tiếp đinh đinh thanh làm Mông Hiểu Dương ngẩn người, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? (⊙o⊙)

Vội vã nhìn phía màn hình tiểu thuyết, phía dưới tất cả bình luận kém tựa như chưa từng xuất hiện, biến mất vô tung vô ảnh, mà khôi phục thành thuần một sắc khen ngợi.

Trong đó còn có một bình luận được đính lên đầu tiên, nhìn người để lại bình luận, Mông Hiểu Dương thiếu chút nữa sợ ngất xỉu. Y thấy cái gì, bình luận khen ngợi này lại là của Mộ Vân Nhi, anh đổi tới đổi lui như vậy không cảm thấy kỳ cục sao?

Chuyển biến tới quá nhanh, làm Mông Hiểu Dương nghĩ mình như đang nằm mơ, tắt đi màn hình tiểu thuyết, y nhanh chóng tìm tòi cái gì làm nam thần giống cái mảnh mai xinh đẹp đổi ý.

Không tìm thì thôi, tìm ra rồi lại giật mình, nguyên lai là một người tên là Lâm Hô ở thế giới nhỏ đăng lên một tựa tiểu thuyết. Trong đó không nói vấn đề giống cái, chỉ nói là bởi vì hiếu kỳ đọc thoáng qua, không ngờ quyển tiểu thuyết này lại có nội hàm như vậy, võ công chiêu thức có đủ, mưu kế tầng tầng lớp lớp, khiến cho hắn vô cùng bội phục tác giả Mao Trạch Tây.

Giật mình qua đi, Mông Hiểu Dương mở về màn hình tiểu thuyết, khu bình luận quả nhiên là nói văn của y viết rất có nội hàm, giống cái là vô cùng khôn ngoan khéo léo...

9717: "Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng nhiệm vụ đã phát, thỉnh kí chủ tự kiểm tra."

Mông Hiểu Dương: "Vậy là xong rồi?" Y khổ ép lâu như vậy, người ta chỉ đăng một status liền giải quyết xong?

Nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại Mông Hiểu Dương nội tâm tức giận không ngớt, chỉ là không bao lâu sau y liền như quả bóng xì hơi. Đây rõ ràng chỉ là một người xa lạ, cho dù y có tức giận cũng không làm được chuyện gì. Lại nói người gọi Lâm Hô kia chính là đang giúp y, y lấy gì để đố kị tức giận.

Lâm Hô? Sẽ không phải là người lần trước gặp ở siêu thị chứ? Không có khả năng, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Mông Hiểu Dương lắc đầu, bác bỏ ý nghĩ của chính mình.

Nếu sự tình giải quyết rồi, y đương nhiên cũng tiếp tục gõ chữ viết văn. Dù sao đây là đường sống duy nhất của y, không có khả năng vì một lúc tức giận mà không có cơm ăn.

Hôm nay viết được ba chương post lên, Mông Hiểu Dương ở dòng tác giả có lời muốn nói chân thành cám ơn các bạn đọc còn đang ủng hộ y, và biểu thị mình không có ý sỉ nhục giống cái, chỉ là cho rằng giống cái xinh đẹp cũng có thể đồng thời sở hữu trí tuệ và vẻ đẹp, cũng có thể có thực lực cường đại không cần thú nhân bảo hộ.

Vừa post lên, chợt có mấy cái giống cái bình luận tán thành, nhất thời phong ba của《 tiếu ngạo võ lâm 》triệt để đi qua. Bất quá cũng nhờ nó, quyển tiểu thuyết này mới được rất nhiều người biết đến. Những người này trong đó có cả giống cái bắt đầu khách quan đọc, phát hiện tiểu thuyết quả thật không tệ, cũng không phải như lúc đầu nghe nói kinh khủng như vậy, trị số fan của Mông Hiểu Dương chợt lại tăng gấp đôi.

Ba ngày ba đêm chờ đợi lo lắng, cuối cùng cũng có thể để cho y nghỉ ngơi một hồi. Chỉ là trước khi nghỉ ngơi, Mông Hiểu Dương muốn xem một chút phần thưởng nhiệm vụ, dù sao y nghĩ nhiệm vụ lần này khá là khó (tuy cuối cùng người khác hỗ trợ giải quyết), phần thưởng nhiệm vụ hẳn là cũng không tệ lắm mới đúng.

Gọi ra giao diện thông báo: Mấy cái khác vẫn là trước sau như một, chỉ có dựng lực lại trở thành 7.

Mông Hiểu Dương: "9717..."