Không Bán Hủ Thì Sẽ Chết

Chương 11

Hạ Tinh Lang chìm vào suy tư. Cách bán hủ của anh vẫn còn khá sơ cấp, chỉ dừng lại ở mức tiếp xúc thân thể. Trước đây, anh thường vô cớ dựa vào hoặc ôm Doãn Đông Hạo để tạo hiệu ứng. Nhưng muốn bán hủ cao cấp thì phải làm sao? Thông qua ánh mắt và bầu không khí ư?

Hạ Tinh Lang đảo mắt khắp phòng tìm Kim Thừa Hiệp. Không thể nào… chẳng lẽ hắn vào phòng vũ đạo rồi sao? Chết tiệt, anh không nên quyết định vội vàng như vậy. Giờ thì chỉ có thể tự bán hủ một mình.

Đúng lúc thời gian gần kết thúc, Hạ Tinh Lang đứng chờ ở cửa và cuối cùng cũng thấy Kim Thừa Hiệp bước vào. Mái tóc vàng sáng của hắn vô cùng nổi bật trong phòng. Hạ Tinh Lang ngồi gần cửa, ngẩng đầu thấy người đến thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không chỉ có mình hắn, mà Doãn Đông Hạo cũng đi cùng.

Kim Thừa Hiệp thấy biểu cảm của Hạ Tinh Lang chuyển từ vui mừng sang kinh ngạc thì hỏi: "Tiểu Lang, sao thế?"

Hạ Tinh Lang quyết định lôi cả Doãn Đông Hạo để bán hủ luôn. Ba người thì ba người, dù sao cũng tạo được hiệu ứng: "Có chút nhớ các anh."

Kim Thừa Hiệp xoa đầu Hạ Tinh Lang. Ba người ngồi sát nhau, không khí lặng đi trong chốc lát. Đột nhiên, Kim Thừa Hiệp hỏi: "Tiểu Lang, tại sao em lại chọn phòng rap?"

Kim Thừa Hiệp rất đẹp trai, so với các thí sinh khác thì có một kiểu khí chất nam tính mạnh mẽ hơn. Phải nói thế nào nhỉ… So với Doãn Đông Hạo, hắn trông cứng rắn và sắc sảo hơn nhiều.

Thật ra, nhóm mà Kim Thừa Hiệp từng debut trước đây, dù là ai bước ra cũng có thể trực tiếp đi đóng nam chính phim thần tượng. Nếu nói về Kim Thừa Hiệp, chắc chắn hắn hợp với vai cảnh sát chính trực hoặc sĩ quan quân đội.

Dù chỉ hơn Hạ Tinh Lang hai tuổi, nhưng Kim Thừa Hiệp rất biết cách chăm sóc người khác, có chút cảm giác như một người mẹ. Vậy thì Doãn Đông Hạo là gì? Chẳng lẽ là bố sao…

Hạ Tinh Lang nói: "Em rất hứng thú với rap."

Thật ra thì em rất hứng thú với chuyện bán hủ với anh hơn.

Anh càng tò mò hơn về lý do Doãn Đông Hạo đến đây: "Còn hai anh thì sao? Tại sao lại chọn rap?"

Kim Thừa Hiệp đáp: "Anh cảm thấy bản thân phù hợp với vị trí này, bình thường anh cũng thích nghe hip-hop. Tiểu Lang, em thích ca sĩ nào?"

Hạ Tinh Lang cố vắt óc nghĩ ra một vài rapper mà anh từng nghe, nhưng Kim Thừa Hiệp chẳng có phản ứng gì đặc biệt: "À, vậy à…"

"…"

Có lẽ trong mắt dân chuyên, mấy rapper mà anh kể thậm chí còn không được xem là hip-hop chính thống. Sau khoảnh khắc im lặng đầy ngượng ngùng, Hạ Tinh Lang nhận ra mình quá nông cạn, bèn chủ động đổi chủ đề: "Em thấy anh Thừa Hiệp rất giỏi, hình như còn từng sáng tác nữa đúng không?"

Doãn Đông Hạo gật đầu: "Ừ, Thừa Hiệp còn biết phối nhạc nữa."

Hạ Tinh Lang cứ xoay quanh Kim Thừa Hiệp khiến Doãn Đông Hạo đứng bên cạnh cảm thấy không đúng lắm: "Sao dạo này em cứ xoay quanh Thừa Hiệp thế? Trước đây không phải lúc nào cũng bám lấy anh sao?"

Nghe giọng điệu của hắn, Hạ Tinh Lang liền cảm nhận được sự khác lạ: "Anh Đông Hạo, trông anh có vẻ rất cần được em quan tâm đấy."

Doãn Đông Hạo cau mày: "Cái gì? Không có!"

"Anh ghen rồi."

"Ghen gì chứ?" Doãn Đông Hạo lỡ miệng hỏi lại, rồi nhận ra như vậy càng khiến mình trông có vẻ để tâm hơn.

"Thừa Hiệp không giống em, cậu ấy có kinh nghiệm hơn em nhiều."

Hạ Tinh Lang không phục: "Ai nói em không có kinh nghiệm?"

Doãn Đông Hạo nhướng mày: "Vậy em thử sáng tác lời và phối nhạc đi?"

Hạ Tinh Lang đầy tự hào đáp: "Tất nhiên là em không biết rồi."

Lúc này, có người đẩy cửa bước vào, lập tức có thí sinh hô lên đầy kinh ngạc.

Người bước vào chính là giảng viên của họ, nghệ danh là Thái Dương một rapper kỳ cựu kiêm nhà sản xuất âm nhạc thực thụ. Trong những năm gần đây, anh ấy liên tục tạo ra các bản hit, dù vậy phần lớn là dành cho các nhóm nhạc nữ.

Thái Dương phát cho mỗi người một chiếc máy tính bảng: "Đề bài của tôi dành cho mọi người ở đây. Hãy viết một đoạn verse với chủ đề uớc mơ, sử dụng beat miễn phí mà tôi cung cấp. Tôi sẽ dựa vào phần thể hiện của từng người để chấm điểm lại. Thời gian giới hạn là một ngày."

Kim Thừa Hiệp giải thích với Hạ Tinh Lang: "Verse là một đoạn trong bài hát. Một ca khúc thường có hai đến ba verse, vậy nên đề bài này của thầy tương đương với việc bảo chúng ta viết nửa bài hát."

Hạ Tinh Lang chớp mắt: "Em biết mà."

Kim Thừa Hiệp: "Anh sợ em không biết thôi."

Hạ Tinh Lang nghĩ thầm: Trông mình ngốc nghếch đến mức nào mà chuyện gì cũng cần người khác giải thích vậy?

Lâu lắm rồi không viết chữ, Hạ Tinh Lang gần như quên mất lần cuối cùng cầm bút là khi nào. Chữ của anh rất xấu, viết đi viết lại, sửa tới sửa lui.

Trong khi đó, Kim Thừa Hiệp và Doãn Đông Hạo vừa viết lời vừa trao đổi với nhau. Kim Thừa Hiệp thỉnh thoảng lại liếc sang, thấy anh đang cau mày vật lộn với trang giấy, bèn hỏi: "Có cần anh xem giúp không? Chúng ta có thể chỉnh sửa cho nhau."