Bạch Kiều Kiều ngã mạnh xuống đất, mắt cá chân bị trật, cô khó nhọc bò dậy, tập tễnh bước về con đường nhỏ phía trước.
Sắc mặt cô tái nhợt, vầng trán lấm tấm mồ hôi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Vừa chạy, cô vừa không ngừng cầu nguyện trong lòng, làm ơn đừng để ai nhìn thấy cô!
Thế nhưng, ông trời không hề nghe thấy lời cầu xin của cô!
Chỉ thấy không xa phía trước, có hai bóng người đang chậm rãi bước đến, khoảng cách càng gần, hình dáng của bọn họ càng hiện rõ ràng hơn.
Bạch Kiều Kiều nhìn kỹ, suýt chút nữa thì phun ra một ngụm nước cà chua!
Đúng là ghét của nào trời trao của nấy mà!
Cô thật sự quá xui xẻo!
Thiếu nữ trong bộ váy trắng đứng thướt tha, nhìn thấy đích tỷ của mình đầu tóc rối bù, đôi mắt sưng đỏ hệt như vừa khóc một trận lớn, lập tức lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Bạch Tinh Tinh lộ vẻ lo lắng, nàng ấy vội vàng chạy tới, đỡ lấy Bạch Kiều Kiều đang tập tễnh.
“A tỷ, tỷ làm sao vậy? Có phải bị thương rồi không? Sao tỷ lại ở đây một mình?...”
Trước hàng loạt câu hỏi dồn dập như pháo liên thanh, tâm trí vốn đã rối bời của Bạch Kiều Kiều càng thêm hỗn loạn.
Trong nhất thời, cô chẳng thể nghĩ ra được lý do hợp lý nào để lấp liếʍ.
Thấy tỷ tỷ im lặng không đáp, Bạch Tinh Tinh lại càng quấn chặt lấy cô hơn.
Nàng ấy giữ chặt cánh tay của Bạch Kiều Kiều, tiếp tục truy hỏi: “A tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tì nữ của tỷ đâu?...”
Bạch Kiều Kiều vốn đã hoảng loạn, lại bị nữ chính tra hỏi đến mức đầu óc mụ mị, trong cơn sốt ruột bỗng trở nên mất kiên nhẫn, buột miệng nói: “Ta… Ta… Không sao, ngươi tránh ra!”
Nói xong, cô dốc sức hất tay Bạch Tinh Tinh ra, tự mình rời đi.
Dù sao cô cũng là nữ phụ ác độc nổi danh, bình thường đã quen ỷ vào thân phận mà bắt nạt nữ chính Bạch Tinh Tinh hiền lành vô tội.
Cho nên giờ phút này, bộ dạng cay nghiệt, vô ơn của cô lại càng phù hợp với tính cách nguyên bản của nhân vật.
Bạch Tinh Tinh uất ức nhìn cô, giọng nói đầy ấm ức: “Tỷ tỷ, muội thực sự chỉ lo cho tỷ thôi mà!”
Bạch Kiều Kiều không muốn dây dưa với bọn họ, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cô chống chân tập tễnh bước đi, một tay đỡ lấy đầu gối.
Thế nhưng, ngay khi cô lướt qua bên cạnh thiếu niên áo đen, một luồng hàn khí từ sống lưng cô lan thẳng lêи đỉиɦ đầu.
Cô cảm nhận rất rõ một ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén đang nhìn mình chằm chằm, khóa chặt lấy cô.
Bạch Kiều Kiều không kìm được mà rùng mình!
Cô quay đầu lại, quả nhiên không nhìn lầm.
Trước mắt cô là một thiếu niên cao gầy, toàn thân khoác bộ y phục bó sát màu đen, tôn lên vóc dáng thon dài mà rắn rỏi.