Đại Thịnh triều, Thiên Khải năm thứ bốn mươi tám.
Hạ sang, mang theo hơi ấm của đất trời. Nắng sớm xuyên qua tán lá xanh, rơi xuống mặt đất từng vệt lấp lánh như hổ phách. Hương hoa nhàn nhạt vấn vít trong không khí, gió nhẹ phớt qua mang theo hơi ẩm của cơn mưa đêm qua, dịu dàng mà thanh mát.
Mặt trời chậm rãi nhô lên khỏi chân trời, sắc vàng phủ lên từng mái ngói lưu ly trong phủ.
Phủ Thái Úy dần trở nên rộn ràng. Gia nhân người quét tước, kẻ chuẩn bị nước trà, tiếng bước chân hòa lẫn tiếng nói cười, báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu.
Duy chỉ có một góc sân phía Nam vẫn chìm trong yên lặng. Không ai lui tới, chỉ có bóng cây loang lổ trên nền đá, cành lá lay động theo từng cơn gió, tạo nên một vẻ cô tịch lặng lẽ giữa chốn huyên náo.
Trong phòng, hương trầm nhàn nhạt vấn vương, quẩn quanh không khí.
Trình Lạc Dung khẽ đặt quyển sách xuống bàn, đầu ngón tay thon dài chậm rãi lật trang giấy. Ánh nắng xuyên qua khung cửa, soi rõ những đường nét diễm lệ trên khuôn mặt nàng.
Làn da trắng tựa tuyết, đôi mắt phượng hơi rũ xuống, con ngươi trong veo như mặt hồ phẳng lặng phản chiếu ánh nắng sớm. Dù không son phấn, đôi môi nàng vẫn phớt hồng tựa cánh hoa mới nở, trong trẻo mà cuốn hút.
Đột nhiên, một giọng nói the thé phá vỡ sự tĩnh lặng.
“Còn chưa đi bẩm báo? Đại phu nhân và Nhị tiểu thư đang chờ kìa!”
Giọng điệu ngạo mạn khiến người ta không khỏi nhíu mày.
Trình Lạc Dung không cần nhìn cũng biết là ai.
Lan Hương – nha hoàn tâm phúc của Lâm Tú Hoa.
Nàng vươn tay vén màn châu, tà áo mỏng lướt nhẹ qua cổ tay, để lộ làn da trắng nõn nà. Mái tóc đen như suối chảy xuống sau lưng, vài lọn lơ đãng rủ bên gò má, càng tôn thêm vẻ mong manh dịu dàng.
Ánh nắng phủ lên thân ảnh nàng, tựa hồ dát lên một tầng sáng mơ hồ.
Khóe môi khẽ cong, giọng điệu bình thản:
“Không biết Lan Hương cô nương đến đây có chuyện gì?”
Một nha hoàn, lại được đích trưởng nữ phủ Thái Úy gọi là “cô nương”, nếu truyền ra ngoài, e rằng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Nhưng Trình Lạc Dung không để tâm.
So với những nhục nhã nàng đã chịu suốt hai năm qua, danh xưng này tính là gì?
Lan Hương cười khẩy, ánh mắt tràn đầy đắc ý.
"Dạo này Đại phu nhân ăn uống không ngon miệng. Hôm nay hiếm hoi người mới có hứng, lại mong được nếm thử món Long Uyên Tủy Ngọc do chính tay Đại tiểu thư chế biến. Tiểu thư... chẳng hay có sẵn lòng bày tỏ chút lòng hiếu thảo?"
Trình Lạc Dung cười nhạt: “Hiếu kính mẫu thân là bổn phận của ta.”
Lan Hương lưng ưỡn thẳng, ra vẻ vênh váo: “Thế thì mau lên, đừng để Đại phu nhân phải chờ lâu.”
Nói rồi, nàng ta hất cằm, xoay người rời đi, từng bước chân đầy ngạo mạn.
Trình Lạc Dung rũ mắt, lặng lẽ theo sau.