Dù lựa chọn thế nào, kết cục của cô ở hai kiếp trước đều là làm bàn đạp cho thiên kim giả.
Kiếp thứ nhất, chỉ cần thiên kim giả còn tồn tại, cô mãi mãi là người bị bỏ qua, là kẻ có thể bị hy sinh bất cứ lúc nào. Cuối cùng, cô bị thiên kim giả giăng bẫy ép chết.
Kiếp thứ hai, cô trùng sinh vào thân xác của thiên kim thật vừa được gia tộc tu tiên họ Mặc tìm lại. Vừa mở mắt đã bị những người được gọi là “người thân” uy hϊếp không được xuất hiện trước mặt thiên kim giả, không được khiến thiên kim giả không vui.
Vậy nên cô lập tức bỏ trốn, tránh xa đám thần kinh đó. Nhưng cuối cùng vẫn bị người nhà họ Mặc tìm ra, thậm chí còn định moi tiên linh cốt trong người cô ra để cấy cho thiên kim giả.
Kết cục cuối cùng vẫn là cái chết. Chỉ khác là lần này, cô kéo theo đám “người thân” kia cùng nổ tung.
Thật sự, có đôi lúc cô thấy sự tồn tại của mình đúng là một trò hề cay nghiệt! Giờ nghĩ lại mà vẫn hận đến mức muốn quay về gϊếŧ sạch bọn họ!
[Tít! Phát hiện thế giới hiện tại của ký chủ sắp tiến vào thời kỳ tận thế. Phòng Thời Không chính thức kích hoạt... Kích hoạt thành công!]
Mặc Kinh Vũ chấn động tinh thần, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong đầu cô... Là Phòng Thời Không mà cô từng vô tình ký kết trong thế giới tu tiên! Không ngờ nó cũng theo cô đến đây!
Phòng Thời Không là một mảnh thiên thạch từ ngoài vũ trụ mà cô nhặt được trong tu giới, do nhiễm máu cô nên bất ngờ liên kết với cô. Đó là một không gian trống rộng hai trăm mét vuông. Cô chỉ biết tên nó là “Phòng Thời Không”, nghe rất ngầu.
Vì vậy cô đã dốc hết linh thạch, linh dược quý hiếm đút cho nó. Nhưng kể cả khi không còn nuốt linh thạch nữa, nó vẫn chẳng thay đổi gì, diện tích cũng không hề mở rộng.
Cô từng tưởng nó chỉ là không gian rác rưởi vô dụng, ai ngờ thì ra là do chưa được kích hoạt!
Phòng Thời Không: [...]
Nó không thể nói cho ký chủ biết là tu giới quá cao cấp, sự tồn tại của nó vi phạm quy tắc thiên đạo nên mới không thể kích hoạt. Nó đã rơi vào tu giới hàng vạn năm, mãi đến khi gặp được một người nhiễm quy tắc thời không như cô mới có thể thức tỉnh...
Haiz, thôi không nói nữa, càng nói càng muốn khóc...
[Tít! Phát hiện tinh thần lực ký chủ đã khôi phục, đang tiến hành dung hợp với thân thể bản địa... Dung hợp thành công!]
[Tít! Phát hiện trong cơ thể ký chủ có tiên linh cốt, có kích hoạt không – ‘Có’ hoặc ‘Không’?]
Nghe vậy, Mặc Kinh Vũ lập tức nín thở, tim đập thình thịch. Cả tiên linh cốt cũng theo cô tới sao?
“Có.” Mặc Kinh Vũ lập tức đáp trong lòng.
[Tít! – Kích hoạt tiên linh cốt thất bại! Phát hiện cơ thể ký chủ có dị trạng, thể chất quá kém, căn cơ yếu ớt, kích hoạt thất bại!]
Khoảnh khắc thất vọng trào lên, Mặc Kinh Vũ lại nhanh chóng bình tĩnh. Thân thể hiện tại vốn đã bị nguyên chủ hủy hoại, yếu ớt đến mức không nhấc nổi vai hay xách nổi tay. Đã vậy còn trúng độc, chẳng khác gì sắp hấp hối.
Cô đoán “dị trạng” mà Phòng Thời Không nói chính là do trúng độc.
Giọng nói trong đầu đã ngừng, Mặc Kinh Vũ thử thăm dò: “Hệ thống? Hệ thống có ở đó không?... Phòng nhỏ? Tiểu Thời? Tiểu Không?...”
Một lúc lâu, chẳng có hồi âm nào. Cô nghi ngờ Phòng Thời Không bị lỗi treo máy rồi.
Phòng Thời Không: Hừ, nó đâu phải hệ thống gì, chỉ là bây giờ còn cấp thấp, chưa đủ linh hoạt thôi.
Mặc Kinh Vũ ngẫm lại vẻ im lặng của Phòng Thời Không, cứ có cảm giác cô đã bỏ qua điều gì quan trọng... nhưng lại không nhớ ra nổi. Thôi kệ, không nghĩ nữa. Ý thức chìm vào Phòng Thời Không.
Chớp mắt, cô xuất hiện bên trong. Vẫn là căn phòng hai trăm mét vuông quen thuộc, chỉ là giờ có thêm nhiều giá báu vật trống trơn và một khung cửa sổ. Còn linh thạch, đan dược, pháp khí, linh dược quý hiếm mà cô từng nhét đầy bên trong thì không cánh mà bay.