Mang Không Gian Nông Trại Du Hí Thập Niên 70

Chương 8

Vương Thúy Hoa mặt lạnh như tiền, trong lòng đầy giận dữ, tới xem con nhỏ này tỉnh chưa. Nếu cô tỉnh rồi, bà ta sẽ trút giận lên cô một trận!

Tất cả là tại cô! Làm cho Lưu Đại Quốc nổi giận trút lên đầu bà ta! Cả người Vương Thúy Hoa toát ra khí thế hung ác, nhìn thấy Lưu Tri Tri vẫn còn ngủ, bà ta nghiến răng bước tới, đưa ngón cái và ngón trỏ ra, nhéo mạnh một vòng vào da thịt trên cánh tay cô. Thấy cô vẫn không nhúc nhích, bà ta mới buông ra, miệng mắng một câu: “Đồ vô dụng!”

Nói xong quay lưng đập cửa bỏ về nhà trên.

Trong căn nhà gỗ, nước mắt Lưu Tri Tri tuôn rơi vì đau, cô vội vén tay áo lên xem vết nhéo, vừa cắn răng chịu đau vừa mắng: “Vương Thúy Hoa, bà cứ chờ đấy! Tôi nhớ kỹ món nợ này rồi! Nếu không phải cái thân xác này yếu thế, tôi đã đập chết bà luôn rồi! Á... đau quá... hu hu hu...”

Lưu Tri Tri vừa khóc vừa nhẹ tay xoa chỗ bị nhéo, trong lòng ấm ức đến tột cùng. Cô nghi ngờ mình chính là nữ chính xuyên không xui xẻo nhất quả đất.

Nằm trên giường, Lưu Tri Tri nghĩ về cuộc sống hiện đại, rồi lại nhìn căn nhà gỗ cũ kỹ, ẩm thấp và chất đầy đồ linh tinh này, cô thở dài một hơi. Cô muốn quay về, không chơi nữa, cô muốn về nhà aaaa TAT

Sáng hôm sau.

Lưu Tri Tri đã lấy lại vẻ điềm tĩnh như thường, không còn nghĩ đến chuyện trở về hiện đại nữa. Cô kiên nhẫn chờ ba người trong nhà đi hết, để tranh thủ lục tìm miếng ngọc.

Lưu Tri Tri ngồi tựa lưng vào giường, chờ họ đi khỏi. Nhưng chưa đến vài phút đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập "bịch bịch" đi về phía này.

Cô biết ngay lại là Vương Thúy Hoa đến kiểm tra mình. Lần này cô không định giả vờ ngủ nữa, cứ thế mở mắt nhìn trừng trừng, muốn xem thử bà ta lại định giở trò gì!

Vương Thúy Hoa đẩy cửa bước vào, tay bưng vài chiếc bánh hành, vừa thấy Lưu Tri Tri ngồi dậy thì giật mình suýt nữa làm rơi đĩa bánh. Nhưng chỉ chớp mắt, bà ta đã nở nụ cười hiền hậu: "Tri Tri, con tỉnh rồi à? Con ngủ lâu vậy làm mẹ lo lắm, chắc đói rồi đúng không? Mẹ vừa làm bánh hành đây, còn nóng hổi, mau ăn đi con.x

Vừa nói, bà ta vừa đặt đĩa bánh lên đùi cô. Thấy Lưu Tri Tri lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, Vương Thúy Hoa thoáng sững lại, nhưng nhanh chóng nghĩ: chắc con nhỏ này bị Điền Tiểu Nga dọa cho sợ rồi.

Bà ta cười thầm trong bụng, ngoài miệng vẫn nhẹ nhàng dặn dò: "Tri Tri, lát nữa ăn no rồi nếu còn sức thì dậy rửa chén trong bếp với đống đồ của em con thay ra nhé.

Vốn còn định bắt cô nấu luôn bữa trưa, nhưng thấy bộ dạng cô bơ phờ yếu ớt thì thôi, đợi lát nữa bà ta làm việc xong rồi về tự nấu cũng được.

Trước khi đi còn cố an ủi một câu: "Tri Tri à, dạo này bà nội không có nhà đâu, nên con đừng sợ! Nhớ làm mấy việc mẹ giao đấy nhé!

Nói rồi bà ta chẳng buồn quan tâm cô có đồng ý hay không, xoay người rời khỏi sân.

Lưu Tri Tri ngửi mùi thơm của bánh hành, không lo bị hạ độc, cầm lấy một cái ăn ngon lành. Ăn hai cái bánh, uống thêm ly nước, thể lực cũng hồi phục được một nửa.

Cô khóa cổng sân lại, cài chốt chắc chắn, ánh mắt trở nên sắc bén, bước thẳng đến nhà lớn để tìm ngọc bội.

Nhà lớn gồm một gian chính giữa là phòng khách kiêm bếp. Bên trái là phòng của Lưu Quốc Bảo và Điền Tiểu Nga, bên phải là phòng của Lưu Đại Quốc và Vương Thúy Hoa.

Cô đoán ngọc bội nằm trong phòng của vợ chồng Lưu Đại Quốc, liền nhẹ nhàng mở cửa phòng họ ra.

Phòng bày biện rất ngăn nắp, đối diện cửa là chiếc giường đôi kê ngang, bên trái là tủ quần áo lớn, trong góc gần tủ có một bàn trang điểm.

Cô nhanh chóng quan sát bố cục căn phòng rồi bắt đầu lục tìm từ tủ quần áo, cẩn thận không để lại dấu vết. Trong tủ không có gì, cô chuyển sang lục bàn trang điểm, cả mặt bàn lẫn ngăn kéo đều trống không.

Chỉ còn trông cậy vào chỗ cuối cùng, mấy chiếc rương ở cuối giường và cả giường ngủ.