Vào Vô Hạn Lưu: Đoàn Sủng Còn Điên Hơn Phản Diện!

Chương 3: Bên trong - Bên ngoài

Hai người đàn ông đã nói xong, đến lượt Diệp Phi.

Cô nghe họ nói chuyện chẳng khác nào đang chơi trò chơi. Nhưng nghĩ lại, việc cô xuất hiện ở nơi này, tựa lưng vào bức tường băng lạnh, cũng giống như đang mắc kẹt trong một trò chơi thực tế ảo còn gì?

Nhìn phản ứng của bọn họ, có vẻ như họ thực sự coi cô là một người chơi có thân phận đặc biệt. Vậy thì cô cũng không thể để thua được.

Giấu nhẹm chuyện mình là sinh viên y khoa đi. Giả vờ là một bác sĩ giải phẫu thành thạo? Không đúng, nghe không đủ ngầu.

Giả vờ là một tên gϊếŧ người hàng loạt?

Không được, cái này không giả vờ nổi.

Vậy cứ coi như mình là một "Tội phạm gϊếŧ chóc" đi.

Diệp Phi bắt đầu âm thầm đếm xem hồi nhỏ mình đã ăn bao nhiêu con gà, vịt, cá, từng đạp chết bao nhiêu con kiến...

Trong lúc cô đang tính toán trong đầu, tiếng ổ khóa xoay chuyển vang lên từ phía sau cánh cửa kim loại dày nặng.

Ánh mắt sâu xa của Yến Thác và Quy Vân Từ vẫn dừng trên người Diệp Phi. Còn cô thì dời mắt sang cánh cửa.

Cửa hé ra một khe hở nhỏ.

Ngoài kia, chỉ có một màu đen kịt.

Có tiếng xích sắt nặng nề kéo lê trên nền đất vọng vào.

Bên ngoài cửa không có ánh sáng.

Tiếng thở khe khẽ vang lên ngoài đó, thấp nhưng lại ẩn chứa một sự hưng phấn không thể che giấu. Cảm giác như thứ sắp bước vào không phải con người, mà là một con dã thú.

Nếu đây thực sự là một phòng bệnh, vậy thì người sắp bước vào hẳn phải là bác sĩ.

Nhưng rất rõ ràng, thứ bên ngoài kia hoàn toàn không "bình thường" như thế.

Căn phòng chật hẹp này lại sáng đến mức quái dị, giống như một bàn mổ, hoặc một sân khấu biểu diễn vậy.

Có kẻ nào đó đang ẩn nấp trong bóng tối, quan sát họ như những con chuột trong l*иg thí nghiệm, ghi lại từng biểu cảm của họ để thưởng thức, chơi đùa với nỗi sợ hãi của họ.

Chỉ là… Yến Thác và Quy Vân Từ không hề sợ hãi.

Dù sao đây cũng chỉ là một phó bản cấp S mang tên "Bệnh Viện Tâm Thần”.

Mà đối với những kẻ bị truy nã cấp SS như họ, nơi này chẳng khác gì một chỗ để “thư giãn”.

Thậm chí, có thể coi nó như một không gian để phát tiết những cơn điên loạn sau những lần gϊếŧ chóc trong thế giới tối tăm của "Thế giới bên trong".

Gϊếŧ người không phải là một hành động "tích cực". Khi bóng tối tích tụ quá nhiều, nó sẽ tạo ra cảm xúc tiêu cực. Và để giải tỏa, có người chọn cách xâm nhập vào những thế giới cấp thấp này, điên cuồng gϊếŧ chóc để xả stress.

Cũng có người chọn cách "Giao tiếp giữa hai giới tính" để giải tỏa.

Yến Thác và Quy Vân Từ từng chạm mặt nhau trước đây, nhưng không thân thiết gì. Chỉ là lần này, "Thế giới bên trong" đã sắp xếp họ vào cùng một căn phòng.

Mà trong phòng, còn có một người cô gái trẻ trung ngọt ngào.

Nhìn thế nào cũng giống như một "vật hiến tế" được đưa đến cho họ.

"Thế giới bên trong" hỗn loạn, song cũng có quy tắc riêng.

Đó chính là quy luật "Sức mạnh tối cao": Chỉ có kẻ mạnh mới có quyền tồn tại.

Kẻ yếu chỉ có hai kết cục: Hoặc chết, hoặc sống không bằng chết.

Vì vậy, không ít kẻ yếu sẽ chủ động tìm đến kẻ mạnh để nương tựa.

Yến Thác và Quy Vân Từ đều thuộc kiểu sát thủ đơn độc, không hề hứng thú với việc phát tiết theo những cách thức thấp kém. Với Diệp Phi, họ càng giống như đang trêu đùa, hoặc đơn giản là tò mò.

Chỉ cần liếc mắt, cả hai đều có thể nhận ra cô là một lính mới.

Trong thế giới của lính mới, vẫn còn tồn tại những quy tắc và lối suy nghĩ thuộc về nơi mà người ta gọi là "Thế giới bên ngoài".

Hai thế giới tồn tại những con người với tính cách hoàn toàn khác biệt.

Những kẻ thuộc "Thế giới bên trong" đã trải qua vô số phó bản tàn khốc, phần lớn đều trở nên máu lạnh và tàn nhẫn, hoặc theo cách nói của họ... Họ đã giống dã thú hơn là con người.

Có một điều rõ ràng: Không một lính mới nào có thể tiến thẳng vào phó bản cấp S.

Ngoại trừ một trường hợp, có một kẻ thuộc "Thế giới bên trong" đã dùng một phần ba cơ thể của mình làm vật tế để đưa cô vào đây.

Hơn nữa, người đó ít nhất phải là một người chơi cấp SSS. Có điều, dù là Yến Thác hay Quy Vân Từ cũng chưa từng gặp qua kiểu người như vậy.