Chương 47
Editor: Tiểu ỐcTrong lần mang thai này, Hạ Tuyền bị giày vò vô cùng thảm.
Sau khi trở về nước, Hạ Tuyền liền bắt đầu nghiêm túc bảo dưỡng thân thể, tránh trường hợp sau khi sinh xong, mình bị lão hóa quá nhanh. Nhưng dường như vị tiểu tổ tông trong bụng đang cố ý muốn chống lại mẹ, vào khoảng ba bốn tháng thì phản ứng ốm nghén của Hạ Tuyền rất nghiêm trọng.
Có chút hạ đường huyết, Hạ Tuyền dứt khoát nằm bất động ở trên giường, vuốt bụng suy nghĩ, hành hạ như thế không giống như một cô con gái ngoan, chẳng lẽ lại là một tiểu quỷ nghịch ngợm? Nếu như thật sự sinh ra con trai thì Hạ Tuyền muốn lệ rơi rồi, con trai để khoe không bằng con gái để chơi cùng.
Vì có thể để cho Hạ Tuyền được thoải mái hơn một chút, Lệ Tịnh Lương định đưa cô và Lệ Hạ đi đến Hồng Kông để nghỉ ngoi, ở bờ biển bên kia, không khí tốt hơn một chút, mặc dù có chút lạnh, nhưng nếu so với Giang Thành thì môi trường tốt hơn nhiều. Mặc dù Giang Thành phát triển, nhưng lại có những tai hại của một thành phố phát triển.
Đối với chuyện đi nghỉ ngơi ở Hồng Kông, Hạ Tuyền bày tỏ hết sức tán thành, nhanh chóng sắp xếp đồ đạc lên đường.
Lần bọn họ rời đi này là vào lúc Hạ Tuyền mang thai bốn tháng, thanh thản ổn định ở lại Hồng Kông một tháng, đúng vào lúc cô mang thai năm tháng thì xảy ra một chuyện làm cho người ta như đưa đám.
Lượng tiêu thụ của nhãn hiệu thời trang Hạ Tuyền gần đây không tệ lắm, kế hoạch vụиɠ ŧяộʍ đả kích công ty Diệp Hân của cô cũng vẫn rất thuận lợi, vốn dự định là chỉ cần ba tháng sẽ chèn ép được đối phương, đối phương chắc chắc cũng sẽ duy trì thái độ tiêu cực, nhưng gần một tháng chẳng biết tại sao, lượng tiêu thụ của đối phương đột nhiên tăng cao nhanh chóng, thậm chí còn nhiều lần ra mắt những mẫu mới, đi trước một bước so với công ty của Hạ Tuyền, giới thiệu những mẫu thiết kế mới có kiểu dáng giống y hệt những sản phẩm mà công ty Hạ Tuyền chuẩn bị ra mắt!
Nhìn những hình ảnh mà cấp dưới gửi tới, Hạ Tuyền giận đến nỗi tay cũng phát run, giống như mỗi khi đối mặt với chuyện của Diệp Hân, cô đều rất dễ dàng kích động, cũng có thể là bởi vì mang thai cho nên tâm trạng của cô nhạy cảm hơn bình thường, dù sao thì cô chính là...... rất không vui.
Thật ra, trước đó một khoảng thời gian, thấy Diệp Hân bị cô chèn ép từng chút một, cô không phải không sinh ra những thủ đoạn hạ thủ lưu tình, cô vốn định nếu như Diệp Hân chịu biết khó mà lui, rời khỏi tầm mắt của cô, xem như ông ta đã chết, thì mọi chuyện đã qua coi như xóa bỏ.
Nhưng đối phương lại thực hiện khổ nhục kế với cô, ở ngoài thì giả vờ yếu đuối không gượng dậy nổi nhưng trong tối lại ầm thầm công kích cô, thật không hổ là Diệp tổng.
Hai ngày nay Lệ Tịnh Lương đều không có nhà, ở nước ngoài có một hạng mục mà anh phải tự tay kiểm chứng, không biết bao giờ mới trở về, Lệ Hạ đã sắp một tuổi thấy mẹ đang ngẩn người, liền lấy món đồ chơi trong tay mình nhét vào tay mẹ, ríu rít kêu mẹ cùng chơi với cậu.
Hạ Tuyền làm gì có tâm trạng chứ? Nhưng quay đầu lại thì nhìn thấy cậu con trai xinh xắn đáng yêu, bỗng cảm thấy hành động từ chối không chơi với con là một hành động rất độc ác.
“Bảo bối.” Hạ Tuyền ngồi xuống ôm lấy con, khẽ cọ vào người con giống như cầu mong sự chú ý, Lệ Hạ bị cọ đến bối rối, giống như cảm thấy vai trò của hai người bị đảo lộn, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, cứ để mẹ ôm như vậy.
Trong chốc lát, Hạ Tuyền buông Lệ Hạ ra, cầm món đồ chơi chơi đùa với con, vừa chơi vừa nói: “Bảo bối, ông ta cũng đã làm như vậy với mẹ rồi, mẹ cũng không cần phải nể tình nữa.”
Lệ Hạ đâu hiểu ý tứ của mẹ, chảy nước miếng quơ quơ quả đấm nhỏ về phía mẹ, dường như muốn chọc cười Hạ Tuyền.
“Đây là con đang khuyến khích mẹ sao?” Hạ Tuyền suy đoán.
Lệ Hạ tiếp tục quơ quả đấm nhỏ, cười vô cùng ngọt ngào, cậu thừa hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của ông chủ Lệ và Lệ phu nhân, mặc dù chưa tới một tuổi, nhưng lại trắng trẻo đáng yêu, người gặp người thích, nếu như mang cậu ra ngoài, thì không biết sẽ khiến cho bao nhiêu người vội vã về nhà tạo người nữa.
Đứa trẻ đáng yêu như vậy, ai không muốn một đứa chứ?
Liếc nhìn hình ảnh trên máy tính một lần nữa, Hạ Tuyền hạ quyết tâm trong lòng, anh bất nhân, cũng đừng trách cô bất nghĩa.
Trong công ty, Mã Nghĩ vốn đang rầu rĩ vì chuyện sản phẩm mới trong buổi họp báo sắp tới bị rò rỉ, nhưng cuộc điện thoại của Hạ Tuyền đã nhanh chóng giúp anh giải quyết vấn đề này.
“Tuyên bố với truyền thống là buổi họp báo sản phẩm mới bị hoãn, cứ nói sản phẩm mới lần này là do chị tự thiết kế, nhưng bởi vì chị mang thai đứa thứ hai, thân thể không được thoải mái, cho nên không kịp thời gian, nói lời xin lỗi với mọi người.”
Lý do này thật sự quá mức đầy đủ, đồng thời cũng thuận tiện tung ra một tin tức có tính chất khủng bố.
Thật ra, tất cả mọi người đề không biết chuyện Hạ Tuyền mang thai đứa thứ hai, nên nếu như chuyện này được tung ra, thì không những có thể hóa giải thời điểm khẩn cấp của công ty, mà còn có thể hấp dẫn sự chú ý của đại chúng, khiến cho ánh mắt của mọi người hướng về phía công ty cô một lần nữa.
Mọi chuyện quả nhiên đúng với dự đoán của cô, sau khi tin tức được tung ra, tin tức hai năm ôm hai đứa, có hi vọng sẽ thành ba năm ôm ba đứa của Hạ Tuyền và ông chủ Lệ nhanh chóng chiếm lĩnh trang đầu các bài báo, mặc dù công ty Diệp Hân nhận được rất nhiều đơn đặt hàng, nhưng bởi vì trước đó đã tổn thất rất nghiêm trọng, cho nên cũng không bù đắp được bao nhiêu, nếu không duy trì được sản lượng tiêu thụ trong quý tiếp theo, thì có lẽ sẽ phá sản.
Nhìn tin tức trên tờ báo, Diệp Hân suy nghĩ Hạ Tuyền đang trong thời kỳ mang thai, có lẽ khi thấy bản thiết kế không những bị trộm, mà còn được ra mắt trước, cô đã rất tức giận, chẳng lẽ ảnh hưởng đến cơ thể rồi
Có suy nghĩ như vậy, Diệp Hân hơi do dự, nhưng sau đó chợt suy nghĩ lại, so với tất cả những tổn thất của ông ta, thì những thua thiệt của Hạ Tuyền cũng không đáng là bao nhiêu, nếu so ra, thì bản thân ông ta vẫn tương đối quan trọng hơn, vì vậy cuối cùng cũng không chịu rút lui.
Tên Diệp Hân này giống như không bao giờ thật sự quan tâm đến bất kỳ ai, có lẽ từ đầu tới cuối, người ông ta quan tâm nhất chính là bản thân mình.
Ông chủ Lệ đang ở nước ngoài là người cuối cùng biết được tin tức này, nhìn qua nội dung trên tờ báo, ngẫm lại vẻ mặt không mấy vui vẻ của Hạ Tuyền vài ngày trước, anh lập tức biết vì sao lại xảy ra chuyện này. Nhưng mà, anh không tán thành chuyện cô tung ra tin tức này, bản thân cũng đã rút lui khỏi làng giải trí, ước mong của anh chính là gia đình bọn họ có một cuộc sống bình yên, không bị những người bên ngoài can thiệp vào.
Giống như sự bảo vệ của anh đối với Lệ Hạ, truyền thông căn bản không hề biết bất cứ điều gì về Lệ Hạ, coi như trong tương lai, Lệ Hạ có lớn lên đi học, thì anh cũng sẽ cho cậu du học, tránh cho cậu gặp phải sự quấy rầy. Cách làm của Hạ Tuyền hoàn toàn khác một trời một vực so với suy nghĩ của anh.
Nhưng mà, Lệ Tịnh Lương cũng không thể nào trách cô được, vì xảy ra loại chuyện như vậy, cách mà cô lựa chọn để trả đũa cũng chính là cách duy nhất mà cô có thể nghĩ tới. Càng nghĩ càng thấy phiền não, anh bỏ tờ báo xuống châm điếu thuốc, khẽ tựa vào ghế ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà xây dựng theo phong cách Châu Âu, tâm trạng kiềm chế sự nóng nảy.
Lệ Tịnh Lương sẽ phản ứng như thế nào, trong lòng Hạ Tuyền ít nhiều cũng có thể đoán ra được. Hai người ở chung với nhau nhiều năm như vậy, cô cũng coi như là hiểu anh khá rõ.
Cũng không phải là chưa từng nghĩ đến chuyện anh sẽ mất hứng, nhưng nếu như bảo cô cứ từ bỏ như vậy, hoặc giao hết tất cả mọi việc cho anh giúp, thì cô lại rất không cam lòng và ngượng ngùng.
Haiz, tóm lại là, hai người cũng có thể hiểu lẫn nhau, nhưng lại không thể trợ giúp lẫn nhau.
Lúc Lệ Tịnh Lương trở lại, Hạ Tuyền đã tìm được người để thiết kế đò kịp thời, mở xong cuộc họp báo ra mắt sản phẩm mới, vượt qua cơn khủng hoảng.
Lúc này, đứa bé của cô cũng sắp sáu tháng rồi, cô rất gầy, nhưng bụng lại rất to, nên khi mặc váy ngồi đó, có thể nhìn thấy phần nhô lên rất rõ ràng.
Thấy ông xã để va li xuống cởϊ áσ khoác ra, Hạ Tuyền cười nói: “Hoan nghênh về nhà.”
Lệ Tịnh Lương lạnh nhạt gật đầu, rót cho mình một chén nước, không chút để ý nói: “Có đi kiểm tra định kỳ không.”
Hạ Tuyền gật đầu nói: “Có, bác sĩ tới đây định kỳ, em cũng cảm thấy rất tốt.”
“Vậy thì tốt.”
Anh không nói nhiều, có chút trầm mặc, Hạ Tuyền biết rõ, cuối cùng anh vẫn để ý những chuyện ồn ào bên ngoài kia.
Thật ra Hạ Tuyền cũng rất tự trách, cô không thể là chưa từng nghĩ đến việc không làm gì hết, và chỉ ở nhà chú trùng sinh con, toàn tâm toàn ý chờ đứa bé sinh ra. Nhưng cô đã nỗ lực lâu như vậy, nếu như thật sự bỏ qua những tháng này, bị Diệp Hân cải tử hồi sinh, thì không phải là mất công sao? Mã Nghĩ tuổi còn nhỏ, căn bản không thể đấu thắng Diệp Hân, cô không suy nghĩ những chuyện này vì căn bản không có khả năng.
Tóm lại, cô vẫn rất áy náy, cho nên khi nói chuyện với anh cũng hơi có chút lấy lòng: “Có đói bụng không? Em đi làm chút đồ cho anh ăn.”
Nói xong, lập tức đứng dậy định đi xuống tầng nấu cơm cho anh ăn.
Lệ Tịnh Lương chau mày nói: “Anh không đói, bụng của em đã lớn như vậy rồi còn nấu nướng gì nữa? Chuyện này cứ bảo mấy người giúp việc làm là được rồi, chừng nào thì em mới có thể suy nghĩ cho cái gia đình này thay anh một chít?”
Hạ Tuyền nghẹn họng, mấp máy môi, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi...... Về sau em sẽ......”
“Là lỗi của anh.” Lệ Tịnh Lương chợt cắt đứt lời nói của cô, tháo kính xuống nói: “Là do anh không nên đi ra ngoài lâu như vậy, để em ở nhà một mình. Anh mệt rồi, đi tắm đây.” Dứt lời, anh nhấc chân rời đi, không để ý tới vẻ mặt mất tự nhiên của cô.
Mặc dù anh nói là lỗi của anh, nhưng lại khiến cho lòng Hạ Tuyền càng khó chịu hơn. Cô nằm dài trên giường nhìn trần nhà, những suy nghĩ lung tung không ngừng chạy qua đầu óc, nhưng tâm trạng nhạy cảm của phụ nữ có thai vẫn bị tổn thương, cô đột nhiên có chút muốn khóc, nhưng lại sợ Lệ Tịnh Lương nhìn thấy bộ dạng lo lắng của chính mình, nên kéo chăn chùm kín người, làm bộ như đã ngủ.
Lệ Tịnh Lương tắm xong trở lại, thấy cô nằm đó không nhúc nhích, còn đưa lưng về phía mình, cho rằng cô đang giận anh, định vén chăn nằm lên giường, nhưng lại sợ cô không muốn, bị chọc tức sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, hơn nữa cô còn mang thai, vì vậy anh cầm đồ xoay người rời đi, đi đến phòng khách* ngủ.
(*)Phòng khách ở đây là phòng dành cho khách nha.
Hạ Tuyền nghe thấy động tĩnh sau lưng, chờ đến sau khi anh rời đi lập tức kéo chăn ra nhìn một chút, thấy những đồ anh cầm đi, tất cả những giọt nước mắt nhịn nửa ngày liền tuôn ra, có trời mới biết anh vốn bởi vì lo lắng cho cô nên mới rời đi!
Đại khái chính là yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Nửa đêm, Hạ Tuyền trằn trọc không ngủ được, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm lê thân thể nặng nề xuống giường chạy tới phòng khách.
Cô phát hiện, Lệ Hạ và Lệ Tịnh Lương ngủ chung với nhau, không có ở trong phòng khách, chiếc giường trẻ con đặc chế này có thể theo dõi tin tức của đứa trẻ mọi lúc mọi nơi nhằm phòng tránh trường đứa trẻ bị bế đi, cô thật đúng là vô cùng không xứng chức.
Nếu Lệ Hạ ở đây, thì Hạ Tuyền có lý do để đi vào, vì vậy cô khẽ ho một tiếng, gõ cửa nói: “Con trai ở với anh thế nào rồi?”
Giọng nói Lệ Tịnh Lương nhanh chóng vang lên: “Vào đi.”
Hạ Tuyền đẩy cửa đi vào, thấy Lệ Hạ đang ngủ trong lòng cha, Lệ Tịnh Lương đang đọc một phần tài liệu, mắt kính gác ở trên sống mũi, bất luận là đôi môi mỏng, hay đường cong của bắp thịt trên bộ ngực phập phồng, đều hấp dẫn chết người.
“Sao anh còn chưa ngủ?” Hạ Tuyền hỏi một câu nhạt nhẽo.
Lệ Tịnh Lương để tài liệu xuống nhìn sang, thấy đôi mắt đỏ hoe của cô liền dang hai cánh tay nói: “Cái vấn đề này phải là anh nên hỏi em mới đúng.” Đột nhiên, nhỏ giọng nói, “Đến đây đi.”
Thấy anh dang hai cánh tay về phía mình, Hạ Tuyền lập tức không chút xấu hổ nhào tới, nhưng mà vẫn cẩn thận từng li từng tí, chú ý đến cái bụng của mình.
“Em cũng sắp sáu tháng rồi.” Hạ Tuyền nhìn ông xã của mình không chớp mắt.
Lệ Tịnh Lương “Ừ” một tiếng không có phản ứng, Hạ Tuyền vẫn chưa từ bỏ ý định đặt tay lên một chỗ mẫn cảm nào đó của anh ở phía dưới, dẫn đến anh chau mày nhìn chăm chú.
“Làm gì vậy?”
“Không có gì, chỉ chơi một chút thôi.”
“Chơi?”
“Không được sao?” Cô cậy mạnh véo một cái.
Lệ Tịnh Lương kỳ quặc nhìn cô một lúc, sau đó tắt đèn nói: “Em cứ từ từ chơi, anh đi ngủ.”
Hạ Tuyền kỳ quặc nhìn gò má của anh, anh giống như thật sự ngủ say rồi, chẳng những người không có phản ứng, mà ngay cả phía dưới cũng không có phản ứng gì.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hạ Tuyền có một suy đoán to gan: “Lệ Tịnh Lương, sẽ không phải là anh đi ra ngoài đúng hai mươi ngày liền biến thành cong nhé!”
Lệ Tịnh Lương không nhịn được nữa cầm lấy tay của cô lật người gằn từng chữ một: “Đứa bé ở đây, không nên ầm ĩ.”
“...... Anh thật sự không có vấn đề gì chứ?” Cô vẫn không chắc chắn.
Lệ Tịnh Lương thở hắt ra một hơi, sau khi bình tĩnh lại liền nói: “Em thử lại xem.”
Hạ Tuyền nửa tin nửa ngờ giơ tay ra, lúc sờ đến nơi nào đó thì nhanh chóng rụt tay về, cả khuôn mặt đỏ bừng.
“Hài lòng chưa?”
“...... Ừ.”
“Có thể ngủ rồi chứ?”
“Ngủ, ngủ..”
“Nhưng anh không muốn ngủ nữa.” Lệ Tịnh Lương bế Lệ Hạ đang ngủ say vào trong nôi, sau đó lập tức trở lại giường, vừa cởϊ áσ ngủ vừa nói, “Hạ Tuyền, em thật là tự chuốc lấy phiền toái, coi như những tháng này có thể làm, nhưng em có nghĩ tới những kiềm chế trước kia của anh không?”
“...... Không có, chưa từng nghĩ tới.” Hạ Tuyền có chút bị hù dọa, thân thể không nhịn được hơi lùi về phía sau.
Lệ Tịnh Lương khẽ nhếch khóe miệng, cười như không cười nói: “Không sao cả, anh sẽ để cho em cảm nhận một chút.”
“......”
Một đêm này, Hạ Tuyền thật đúng là hoàn toàn cảm nhận được cái gì gọi là kiềm chế.
Nhưng mà, có một người còn kiềm chế hơn cả cô, đó chính là Diệp Hân bị đả kích nghiêm trọng.
Hạ Tuyền vẫn được coi như là người làm việc sòng phẳng, ít nhất là khi cạnh tranh trên thương trường với ông ta, nhưng Lệ Tịnh Lương lại không phải.
Người đàn ông này có thói quen đi đường tắt, cũng giỏi sử dụng quyền thế để bắt chẹt người khác, vốn là có vài công ty muốn ký kết hợp đồng với công ty của Diệp Hân nhưng cũng hủy bỏ hợp tác, còn những khách hàng đã ký hợp đồng thậm chí sẵn sàng trả tiền bồi thường để hủy hợp tác, nhưng tiền bồi thường lại chậm chạp không được chuyển tới khiến công ty Diệp Hân gặp phải vấn đề nghiêm trọng khi quay vòng vốn.
Thời gian trôi qua mấy ngày sau, ông ta lại đυ.ng phải một chuyện thối nát, ở trước cửa một nhà hàng, ông ta đồng thời gặp lại Lương Ngâm vô cùng nghèo túng sau khi ra tù và cặp vợ chồng trước kia đã từng hợp tác với mình. Bọn họ vẫn chưa biết chuyện ông ta ly dị với Lương Ngâm, cho nên khi nhìn thấy bộ dạng kia của Lương Ngâm, hơn nữa còn ngồi tranh luận với người đàn ông ăn không ngồi rồi, nhất thời mỉa mai nhìn thoáng qua ông ta.
Diệp Hân cũng không muốn dây dưa, ông ta biết rõ càng dây dưa thì sẽ càng mất mặt, ông ta bước nhanh rời đi, ngồi vào xe, vốn định lái ô-tô về nhà, ai ngờ Lý Chí Viễn bên kia lại ra tay với Lương Ngâm, Lương Ngâm bị đánh ngã xuống mặt đất, giống như sắp nôn ra máu.
Diệp Hân khẽ híp mắt, động tác kế tiếp không phải là anh hùng cứu mỹ nhân, mà là thay đổi phương hướng rời đi. Khi xe của anh đi ngang qua người Lương Ngâm thì mặt Lương Ngâm lập tức xám như tro khi nhìn thấy biển số xe.
“Nói cho bà biết mụ đàn bà thối tha, đừng đến tìm tôi nữa, nếu không con gái bà sẽ phải ngồi ở trong tù thêm mấy năm đấy.” Lý Chí Viễn chỉnh trang lại quần áo một chút, nhanh chóng bước ra ngoài cửa.
Lương Ngâm nhớ tới ánh mắt cầu xin của Diệp Minh Tâm trong lần thăm cô gần đây nhất, con bé vẫn chưa biết Diệp Hân đã ly hôn với bà ta, vẫn đang mong chờ cha tới cứu mình ra ngoài, con bé ngoại trừ hơi ngang ngược ra thì rốt cuộc đã làm sai điều gì chứ?
Nói cho cùng người sai đều là bà ta, nếu như ban đầu bà ta không lựa chọn Diệp Hân, thì có phải chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra như vậy không?
Nhìn chiếc xe đang chạy rất nhanh trên đường cái, Lương Ngâm đi từng bước về phía trước, bà ta tinh thần hoảng hốt, không hề chú ý tới phía trước đang có một chiếc xe lao tới, nhưng vào lúc xe sắp đυ.ng phải, thì trong đầu bà ta đột nhiên lóe lên một tia sáng, lui về phía sau một bước, không quan tâm đến lời mắng chửi của tài xế, ngồi lên tàu hỏa đi đến cao ốc tập đoàn AR.
Bà ta canh giữ ở đó cả ngày, muốn đợi xe của Lệ Tịnh Lương xuất hiện, nhưng đợi rất lâu vẫn không thấy gì, vì vậy bà ta chỉ có thể rời đi.
Nhưng mà, cả ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, bà ta vẫn không nhìn thấy Lệ Tịnh Lương như cũ, đến ngày thứ năm, khi bà ta đã tuyệt vọng, vào buổi tối, anh vẫn không xuất hiện.
Bà ta tự nói với mình, ngày mai đợi thêm một ngày nữa, nếu như vẫn không gặp được thì bà ta liền tìm cách khác.
Có công mài sắt, có ngày nên kim, vào lúc hơn năm giờ tối, rốt cuộc bà ta cũng nhìn thấy xe của Lệ Tịnh Lương. Chiếc xe màu đen xa xỉ từ từ rời khỏi tập đoàn Cao ốc, chậm rãi nhập vào đường cái, bình tĩnh chạy về phía trước.
Lương Ngâm chỉnh sửa lại quần áo và tóc tai một chút, vào lúc xe của anh sắp đi qua bên này thì bà ta thản nhiên bước ra ngoài, giống như không nhìn thấy chiếc xe đang tiến tới ở đằng sau. Xe ở phía sau bởi vì cự ly quá gần nên không kịp phanh, cứ thế đâm vào người bà ta, nhưng sức lực tuyệt đối không lớn, nhiều lắm cũng chỉ là va chạm nhẹ, trầy da một chút thôi.
Nhưng mà sao Lương Ngâm có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này chứ? Bà ta làm như bị đâm rất đau đớn, lăn ra xa đến vài mét, nằm trên mặt đất đè lên cánh tay, khẽ dùng mẩu dao nhỏ tự cứa vào mình, tạo nên một cảnh tượng đổ máu, nằm ở đó không nhúc nhích.
Lệ Tịnh Lương ngồi ở hàng ghế sau thản nhiên dùng khăn tay lau mắt kính, khi nghe thấy tài xế nói hình như đã đâm phải người thì anh mới nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Chờ đến khi thấy rõ người đó là ai, thì nở một nụ cười mỉa mai.
“Đi xuống xem một chút đi.” Anh dặn dò xong, đóng cửa xe lại, giả bộ bản thân không tồn tại.
Có thể làm tài xế của Lệ Tịnh Lương, đương nhiên cũng đã trải qua những cuộc huấn luyện như thế này, càng không nói đến việc bọn họ đã trang bị thiết bị theo dõi cho xe.
Tài xế nghe theo lời dặn dò xuống xe tra xét, Thủy Tu Tề ngồi ở vị trí kế bên tài xế cười nói: “Tôi không nhìn lầm chứ, đây chính là Lương Ngâm? Sao lại biến thành cái bộ dạng không ra người thế này, đã thế còn chạy tới chỗ chúng ta giả vờ bị đâm nữa?”
Lệ Tịnh Lương một tay chống cằm nhìn về phía trước nói: “Tuyền Tuyền nhìn thấy sẽ rất vui mừng.”
Thủy Tu Tề: “......” Thật đúng là làm chuyện gì cũng nhớ đến Tuyền Tuyền nhà mình.”Nhưng mà ông chủ, tuy nói là người đó giả vờ bị đâm, nhưng rốt cuộc vẫn là có bị đâm phải, chủ nhân của xe không thể trốn tránh trách nhiệm được.”
Lệ Tịnh Lương không biến sắc nói: “Không phải có tài xế sao, chuyện này liên quan gì tới tôi?”
Đúng rồi, chuyện của tài xế quả thật không liên quan đến chuyện của ông chủ, nhưng liên quan tới cậu ta...... Thủy Tu Tề Mặc lặng yên xuống xe.