Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)

Chương 46

Chương 45
Editor: Tiểu Ốc

Đêm động phòng hoa chúc không thể tiến hành hoạt động tạo người, mất hứng, thật sự rất mất hứng.

Lệ Tịnh Lương lăn qua lộn lại không ngủ được, sau khi Hạ Tuyền rời khỏi nhà vào buổi sáng thì đã có chuyên gia đến trang trí cho phòng ngủ tràn ngập hơi thở ái muôi, vị nữ chủ nhân vẫn chưa ngủ bật đèn đầu giường, ánh sáng mờ ảo hắt lên người cô, trên mặt có một lớp ánh vàng kim nhàn nhạt.

“Anh chưa ngủ à?” Hạ Tuyền khẽ đẩy gọng kính nói, “Là em quấy rầy anh sao? Nếu không thì em không đọc nữa.” Cô đang đọc cuốn sách chăm sóc cơ thể, bởi vì lần mang thai này quá sớm, nên cả cô và Lệ Tịnh Lương đều rất lo lắng không biết cơ thể cô có chịu đựng được hay không.

Lệ Tịnh Lương dứt khoát ngồi dậy, híp mắt nhìn bà xã đang đeo kính, một lúc lâu sau mới nói ra một câu: “Lần đầu tiên thấy em đeo kính.”

“Hả? Trước kia em đều đeo áp tròng, nhưng gần đây cảm thấy không thoải mái cho lắm, cho nên đổi sang dùng kính thường, có vấn đề gì sao?”

“Không có gì.”

“Vậy thì tốt.”

“Rất đẹp mắt.”

“Oa! Anh đang khen em sao?” Hạ Tuyền cười một tiếng, bộ dạng xinh đẹp quyến rũ như hoa thật sự khiến cho lòng anh như bị kim đâm.

“Anh đi vệ sinh.”

Lệ Tịnh Lương quả quyết vén chăn lên xuống giường, do vừa mới tắm xong nên anh không mặc áo ngủ, chỉ mặc mỗi chiếc qυầи ɭóŧ tứ giác, bắp thịt rõ ràng sau lưng cùng bả vai rộng lớn mê người khiến cho một chút tâm tư đọc sách của Hạ Tuyền cũng biến mất.

“Ông xã, anh trở lại đi.” Hạ Tuyền dang tay định kéo anh về, nhưng lại thất bại, để anh chạy thoát mất, không khỏi hừ một tiếng, “Chạy nhanh như vậy, em có thể ăn anh sao?”

Thật ra thì cô không thể ăn anh, nhưng anh sợ rằng mình không nhịn được ăn cô luôn, cho nên mới chạy nhanh như vậy.

Trong nhà vệ sinh, Lệ Tịnh Lương đứng dưới vòi hoa sen, mở mức nước lạnh nhất xối thẳng vào người, hai tay chống đỡ lên vách tường, chân mày nhíu chặt cho thấy sự khó chịu khi bị nước lạnh bủa vây.

Sốt ruột, rất muốn tắm một trận nước lạnh sau đó đi ra ngoài đua xe, nhưng mà tình huống thời gian không cho phép, nếu như thật sự đi ra ngoài thì không biết Hạ Tuyền sẽ suy nghĩ gì nữa.

Thở dài một hơi, Lệ Tịnh Lương đóng vòi nước, không chút để ý lau nước trên người, động tác này chỉ mới được tiến hành một hai phút, thì sau lưng đã có người ôm lấy anh, xúc cảm ấm áp này không cần phải nói cũng biết là ai.

“Sao em lại ra đây?” Lệ Tịnh Lương quay đầu không vui nói, “Lạnh lắm, cách xa anh một chút.”

Hạ Tuyền chau mày nói: “Sao anh lại đi tắm nước lạnh vào đêm khuya? Có biết bây giờ là tháng mấy không?”

Tết Nguyên Đán vừa trôi qua, vẫn chưa tới mùa xuân, trời lạnh như thế mà Lệ Tịnh Lương lại chạy đi tắm nước lạnh, thật đúng là không muốn sống nữa.

“Trong này rất ấm.”

Tìm một cái cớ, Lệ Tịnh Lương định dắt tay cô ra ngoài, nhưng cô dẫm lên mu bàn chân anh, không những bản thân không chịu đi, mà ngay cả anh cũng không cho đi.

“Nếu như trong này rất ấm vậy thì chúng ta đừng đi nữa.” Hạ Tuyền ngẩng đầu nói: “Chúng ta ngủ ở đây đi.”

Lệ Tịnh Lương híp mắt nhìn cô: “Hồ đồ.”

“Ha ha.” Hạ Tuyền khẽ cười một tiếng, nhón chân lên hôn môi anh, chắc chắn lần này sẽ không thể cứu vãn được rồi.

Bây giờ Lệ Tịnh Lương vốn rất dễ cháy, cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy lại càng khiến cho anh không thể nào nhẹ nhàng tha thứ cô, hai người ở trong phòng tắm lăn qua lộn lại một trận, khoảng chừng đúng một tiếng đồng hồ sau thì mới dần dần trở lại bình thường, đương nhiên bọn họ không hề tiến hành hoạt động gì khác, chỉ có mỗi ôm ôm hôn hôn thôi, có thể kéo dài những hành động thuần khiết trong khoảng thời gian lâu như vậy, đây mới thật sự là tình yêu đích thực.

“Trở về phòng thôi.”

Giọng nói khàn khàn của Lệ Tịnh Lương vừa vang lên, anh liền bế ngang cô về phòng ngủ, nên ghi nhớ một điều rằng, bởi vì ông chủ Lệ vừa tắm nước lạnh xong, nên từ khi Hạ Tuyền vào ôm anh cho đến khi anh ôm cô ra ngoài, thì đều không mảnh vải che thân.

Chỉ thấy Hạ Tuyền cười tươi như hoa tựa vào lòng anh, ánh mắt rất xấu xa nhìn xuống phía dưới,bộ dạng được voi đòi tiên kia thật sự khiến cho người ta muốn hung hăng trừng phạt cô, nhưng mà không được, rõ là...... haiz.

Trở lại phòng, Lệ Tịnh Lương vẫn mất buồn ngủ, khẽ khoác áo ngủ tựa vào đầu giường xem TV, anh mở CD, ban đầu Hạ Tuyền cho rằng đây là phim tài liệu gì đó, bởi vì ông chủ Lệ rất hay xem cái này, nhưng một lát sau mới phát hiện đó là 《 Hắc Vũ 》.

“Bộ phim này có thể sẽ giúp em giành được giải thưởng.” Lệ Tịnh Lương thong thả ung dung nói, “Gần đây giải điện ảnh Wies sắp khai mạc, Trần Quyền và các diễn viên chính đều đi, duy chỉ thiếu mỗi em.”

“Em không muốn đi.” Hạ Tuyền tỏ rõ thái độ.

“Nếu có đi anh cũng sẽ không trách em.” Anh cũng tỏ rõ thái độ, “Dù sao thì đây có khả năng sẽ là giải thưởng duy nhất của em trong đời này, cũng coi như là sự khẳng định đối với sự nghiệp diễn xuất ngắn ngủi của em.”

“Đây là khích lệ sao? Tại sao em càng thấy khó chịu hơn.” Hạ Tuyền (╯﹏╰)

Lệ Tịnh Lương nhếch môi cười, trầm giọng nói: “Xem thử đi, lần trước mang theo thằng bé, nên không để ý đến phim.”

Nhớ tới lần bao hết phòng chiếu 《 Hắc Vũ 》trước đó, cô và Lệ Tịnh Lương chỉ lo trò chuyện với nhau, có mỗi Lệ Hạ là chú ý đến màn hình lớn, nhất thời vô cùng cảm khái, nên liền nhào vào ngực anh, chăm chú xem phim với anh.

Toàn bộ bộ phim dài 120 phút, nên khi xem xong thì đã hơn một giờ đêm, cậu bé nhỏ ở căn phòng cách vách đã ngủ từ lâu rồi, nhưng hai vị phụ huynh bên này vẫn chưa ngủ.

“Cảm thấy thế nào?” Hạ Tuyền hưng phấn nói, “Em cảm thấy em thật sự quá tuyệt vời, sao em có thể diễn tốt như vậy cơ chứ? Giải ảnh hậu Wies lần này không phải của em thì còn là của ai.”

Lệ Tịnh Lương bình chân như vại nói: “Rất đáng tiếc, em không thể tự mình đi nhận giải.”

Hạ Tuyền có chút lúng túng, thở dài lâm vào trầm mặc, Lệ Tịnh Lương chần chừ một lúc, chợt nói: “Anh đi với em nhé?”

Từ trước đến nay khi bước lên thảm đỏ, diễn viên đều mang theo bạn gái, bạn trai, vợ hoặc là chồng, đâu đâu cũng có, nhưng với loại chồng như Lệ Tịnh Lương thì… cho dù là ai cũng không dám hy vọng xa vời rằng anh sẽ bước lên thảm đỏ cùng với một nữ diễn viên.

Mặc dù Hạ Tuyền đã giải nghệ, nhưng mà......

“Anh nguyện ý sao?” Hạ Tuyền không thể tin nổi.

Trả lời cô là cuộc điện thoại của Lệ Tịnh Lương, anh dặn dò Thủy Tu Tề đặt mua hai vé máy bay khứ hồi* xuất ngoại vào ngày mai.

(*)vé máy bay khứ hồi: bao gồm cả đi lẫn về.

“Cách đây không lâu có mua máy bay tư nhân.” Cúp điện thoại, Lệ Tịnh Lương điềm nhiên như không nói: “Lần sau sẽ đi thử.”

Nhìn ông chủ Lệ thản nhiên nói ra những thông tin khiến cho người ta hâm mộ, Hạ Tuyền ghen tỵ nghiến răng. Tuy nói bọn họ đã kết hôn, của anh chính là của cô, nhưng mà cô cũng biết tất cả những gì của anh đều là do anh dùng bản lĩnh của chính mình kiếm được, cũng không thể sang hết cho cô, theo suy nghĩ của cô, chỉ có công ty nhãn hiệu thời trang kia mới đúng là tài sản của cô.

“Thật có tiền.” Hạ Tuyền ngáp một cái nói, “Nhưng em buồn ngủ, không muốn nghe anh khoe của.”

Lệ Tịnh Lương khẽ véo mũi cô: “Khoe của? Anh nào có.”

“......” Ngài nói đúng không vậy?

Chuyến bay là vào ba giờ chiều ngày hôm sau.

Buổi sáng Hạ Tuyền sắp xếp hành lý ở nhà, dặn dò thím Lưu chăm sóc đứa bé cẩn thận, Lệ Chấp nghe nói bọn họ sắp rời đi mấy ngày còn đích thân đến đây, xem như giám sát thím Lưu.

Hạ Tuyền vô cùng cảm kích cảm ơn bố chồng, sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, cô chờ ông xã đến đón mình.

Bây giờ Lệ Tịnh Lương đang ở đâu?

Văn phòng chủ tịch công ty thời trang của Diệp Hân thật sự vô cùng đơn sơ so với văn phòng chủ tịch tập đoàn AR. Ông chủ Lệ vắt chéo hai chân, ung dung ngồi trên ghế sô pha, đánh giá xung quanh một chút, vẻ mặt càng thể hiện sự thích thú.

“Rất cảm ơn cậu đã mời tôi đến tham dự lễ cưới của cậu và Y Nhiên.” Diệp Hân rót trà cho anh, ngồi đối diện anh nói.

Lệ Tịnh Lương liếc mắt nhìn ly trà kia nhưng không bưng lên uống..., anh cười mỉm nói: “Diệp tổng khách khí rồi, nghe nói ông đã đi nghĩa trang?”

Diệp Hân cũng không ngờ Lệ Tịnh Lương biết hành tung của ông ta, ông ta thậm chí còn cảm thấy nếu một ngày nào đó Lệ Tịnh Lương biết được cả việc ông ta dẫn theo ai về nhà thì cũng là chuyện hết sức bình thường. Là một người thông minh và có chút đáng sợ, anh có đầy đủ những phẩm chất mà mọi thương nhân đều có, cẩn trọng từng ly từng tí một. Mặc dù anh đã ngầm cho phép Hạ Tuyền tự mình đạp đổ người cha vô trách nhiệm này, nhưng mà trong bóng tối, anh vẫn âm thầm theo dõi từng cử chỉ, sợ bà xã của mình không chống đỡ được, để kịp thời ra tay cứu giúp cô.

Nhưng mà Diệp Hân cũng không có hành động gì, đối với tổn thất nghiêm trọng của công ty những ngày gần đây, ông ta không hề nghĩ cách để giải quyết, chỉ sống bằng số tiền đã dành dụm từ trước đó, không nghe không hỏi không nhìn, điều này đại biểu cho cái gì chứ?

“Ý định của tôi là rời khỏi Giang Thành.” Diệp Hân khẽ khuấy ly trà lạnh nhạt nói, “Nguyên quán của tôi vốn ở Hồng Kông, qua mùa xuân này, tôi sẽ trở về đó.”

Lệ Tịnh Lương giương mắt lên: “Diệp tổng muốn mở chi nhánh công ty ở bên kia.”

Diệp Hân cười một tiếng: “Không, không mở.” Ông ta uống một hớp trà, “Thật ra có một số việc, một khi đã nghĩ thông rồi thì sẽ không còn có gì để lưu luyến nữa.”

Ông ta nhẹ nhàng nói, giống như thật sự định buông tay tất cả.

Nhưng mà, theo sự hiểu biết của Lệ Tịnh Lương đối với ông ta, độ tin cậy của những lời nói tương đối thấp.

“Thật sao.”

Anh rõ ràng không tin, trên mặt còn mang sự mỉa mai, Diệp Hân giống như không để ý, nói thẳng vào vấn đề: “Không có việc gì thì không đến cửa, lần này Lệ tiên sinh tự mình đến cửa, thật sự làm cho kẻ thấp hèn tôi đây cảm thấy vẻ vang, cũng không biết là vì chuyện gì?”

Lệ Tịnh Lương tựa vào ghế sofa, lấy ra một phong thư từ trong túi tây trang, vứt xuống mặt bàn, Diệp Hân cầm lên mở ra, bên trong là mấy tấm hình thân mật của luật sư Lý và Lương Ngâm, quả thật vô cùng khó coi.

“Lý Chí Viễn cho.” Vẻ mặt Lệ Tịnh Lương rất lương thiện, “Tôi cảm thấy cái này rất có tình ý, cho nên liền mang tới đây cho Diệp tổng xem thử.”

Mặc dù Diệp Hân đã sớm biết Lương Ngâm vẫn dây dưa mập mờ với Lý Chí Viễn sau khi ly hôn với ông ta, nhưng mà khi phải thật sự đối mắt với những bức hình này thì vẫn không thể nào chấp nhận nổi. Ông ta cảm thấy buồn nôn, cái người phụ nữ nằm bên cạnh ông ta nhiều năm như vậy lại bị một người đàn ông óc đầy bụng phệ đối xử như thế, thật sự là vô cùng kinh tởm. Đem ra so sánh từ đầu tới cuối, thì Khang Vũ đã sớm qua đời lại càng đáng quý và khiến người ta hoài niệm hơn.

“Rốt cuộc cậu có ý gì.” Diệp Hân lạnh lùng hỏi.

“Xem ra Diệp tổng vẫn rất quan tâm đến bà Lương.” Ngón tay thon dài của Lệ Tịnh Lương khẽ vuốt cánh môi, ngẫm nghĩ một chút sau đó đột nhiên nói, “Không đúng, phải là ông rất để ý đến thể diện của mình mới đúng chứ.” Anh cười, “Tôi cũng không có ý gì cả, chỉ là lấy được đồ tốt nên vô cùng muốn chia sẻ với Diệp tổng thôi, bây giờ Diệp tổng đã nhận được rồi, vậy thì tôi lập tức đi trước.”

Vô cùng muốn chia sẻ? Hừ, rõ ràng là muốn ông ta ghê tởm, thuận tiện bỏ đá xuống giếng thôi.

Thấy những tấm hình này, với tính tình của Diệp Hân, làm sao có thể không gây rắc rối cho Lương Ngâm được? Dù nói thế nào thì người phụ nữ này cũng đã ở chung một chỗ với ông ta nhiều năm như vậy, đối với bên ngoài, bọn họ vẫn chưa tuyên bố ly hôn, bây giờ vẫn còn có không ít người quen cho rằng bọn họ là vợ chồng, nếu những tấm hình này bị người khác nhìn thấy, thì còn không cười đến rụng răng sao?

“Không tiễn.” Diệp Hân xoay người trở lại bàn làm việc, cầm điện thoại lên muốn gọi đi.

Lệ Tịnh Lương rất tôn trọng sự riêng tư của ông ta, trước khi ông ta gọi điện thoại đã rời đi, tự mình trở về xe, sau khi chỉnh trang lại cà vạt, đeo kính râm và găng tay, anh lái xe về nhà.

Tại cửa nhà, Hạ Tuyền sắp xếp xong mọi thứ đang đứng chờ ở đó, hành lý đã được Thủy Tu Tề cất vào trong xe, ông chủ Lệ đỗ xe của mình ở trong ga ra, vừa cài lại áo khoác vừa đi, phóng khoáng nhanh nhẹn lên xe mà bà xã đang ngồi.

“Anh đi đâu thế, sao bây giờ mới về.”

Anh vừa lên xe Hạ Tuyền đã giữ chặt lấy cổ tay anh, sau lần mang thai này cô trở nên vô cùng dính người, anh rời đi một chút cũng không được.

“Chuẩn bị một chút đồ, liên lạc với Trần Quyền, ngày mai mới lên thảm đỏ, không cần vội vã.”

Anh khẽ vuốt đầu cô, giống như đang trấn an cô con gái bốc đồng.

Hạ Tuyền bất mãn nói: “Đừng nhìn em như nhìn một đứa trẻ, em là bà xã của anh không phải là con gái của anh.”

Lệ Tịnh Lương không biến sắc nói: “Trong bụng em có con gái của anh.”

“...... Sao anh biết được nó nhất định là con gái?”

Lệ Tịnh Lương không trả lời, chỉ dịu dàng cười nhìn cô, cái nhìn chăm chú nóng bỏng này khiến cho cô không chống đỡ nổi, lập tức thua trận.

“Ông xã, anh thật đẹp trai.” Hạ Tuyền làm nũng, nhưng thật sự đến ngay cả bản thân cô còn không chịu nổi, toàn thân nổi da gà.

Lệ Tịnh Lương nhìn cái bụng vẫn chưa có dấu hiệu hiện lên của cô, mặc dù không nói ra thành lời, nhưng sự săn sóc và yêu thương của anh vẫn được thể hiện vô cùng tinh tế.

Xuống máy bay, đầu tiên là có xe tới đón, Hạ Tuyền gần như không cảm nhận được độ lạnh ở đây, bởi vì trong xe chẳng những ấm áp như mùa xuân, mà còn chuẩn bị sẵn cả nước ấm và đồ ăn Trung Quốc, đây là vì lo lắng cô không ăn quen đồ ăn trên máy bay. Xem ra ông chủ Lệ của chúng ta vô cùng có tâm trong việc chăm sóc từng ly từng tí một cho lần mang thai thứ hai này của Hạ Tuyền.

“Có một vấn đề em muốn hỏi anh.” Nhìn cảnh tượng lạ lùng không ngừng xẹt qua bên ngoài cửa xe, Hạ Tuyền nhăn mày nói: “ Ông chủ Lệ có gu thẩm mỹ tốt như vậy, hãy thử tư vấn xem chúng ta nên mặc gì trong lần đi thảm đỏ quốc tế này?” Cô nghiêm túc nói, “Dù sao thì đây chính là lần cuối cùng của em, cũng có thể là lần cuối cùng chúng ta xuất hiện cùng nhau trước mặt truyền thông.”

“Không phải là lần cuối cùng.” Anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Hạ Tuyền hắng giọng: “Được rồi, em biết rõ là vẫn còn cơ hội khác, nhưng mà đây là lần cuối cùng trong Làng Giải Trí, cho nên trở lại vấn đề của em.”

“Đã chuẩn bị xong lễ phục cho em rồi.” Lần trả lời này thật sự rất đúng chủ đề.

Hạ Tuyền mặt mày hớn hở, cười tươi như hoa: “Tất cả đều suy nghĩ cho em, ông xã, anh đẹp trai quá đi mất thôi.” Cô hôn anh một cái, sự nhiệt tình khiến cho người tài xế da trắng giật nảy mình.

Lệ Tịnh Lương im lặng nhìn cô một lúc, đột nhiên hỏi cô: “Em cảm thấy người đàn ông như thế nào mới được gọi là ‘đẹp trai’?”

“Hả?” Hạ Tuyền ngẩn ra, lập tức nói, “Giống anh đó.”

Lệ Tịnh Lương cười cười, không nói gì.

Hạ Tuyền cảm thấy hứng thú gặng hỏi: “Vậy còn anh? Anh cảm thấy tuýp đàn ông như thế nào mới được gọi là ‘đẹp trai’?”

Cô thật sự rất tò mò, rốt cuộc dạng đàn ông như thế nào mới có thể khiến anh cảm thấy ưu tú đây?

“Chuyện này.” Anh khẽ nhếch khóe miệng, giọng nói êm tai chậm rãi vang lên, “Có lẽ là bất kể mình thay đổi như thế nào, thì người phụ nữ ở bên cạnh mình vẫn sẽ không thay đổi người đàn ông khác.”

Đối với Lệ Tịnh Lương mà nói, tu thân · tề gia · trị quốc · bình thiên hạ* —— tự rèn bản thân mình, gia đình hòa thuận mới chính là tiền đề cho sự thành công của một người đàn ông.

(*)“tu thân · tề gia · trị quốc · bình thiên hạ”: là câu nói của Khổng Tử trong sách Đại Học. Có nghĩa là tu chính bản thân mình, rồi tiếp đến là giữ gia đình chỉnh tề, sau đó quản trị đất nước, và cuối cùng mới là bình định thiên hạ, ý chỉ đi từ việc nhỏ đến việc lớn.

Hạ Tuyền không thể không thừa nhận —— sự tận tụy chăm lo cho gia đình của anh, khiến anh vô cùng quyến rũ.