Sau Khi Đánh Dấu Kẻ Thù Chết Tiệt

Chương 2

"Ai nói với chị?" Ánh mắt Quý Thời Hoan lướt qua những vị khách có mặt, cuối cùng dừng lại ở nhân viên an ninh đang cố gắng duy trì trật tự.

Giọng nói tuy lạnh nhạt, nhưng Thư Ni vẫn nhận ra sự mệt mỏi ẩn sâu trong đó. Cô ta ngây người trong giây lát, cảm thấy có chút áp lực.

"Chuyện này... chuyện này không quan trọng." Sau khi hoàn hồn, Thư Ni tùy tiện lấp liếʍ, chớp chớp mắt, nắm lấy cánh tay Quý Thời Hoan, ngăn nàng tiếp tục quan sát. "Sao em lại... như người mất hồn vậy?"

"Ừ." Quý Thời Hoan cúi đầu, lặng lẽ rút tay về. "Chị không khỏe, nên nghỉ ngơi cho tốt."

Nghe nàng nói vậy, Thư Ni âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô ta lắc đầu, vẻ mặt đau buồn: "Chị không sao, chỉ là trong lòng khó chịu..."

Quý Thời Hoan quay đầu, nhìn bức ảnh đen trắng của anh trai, Quý Thời Cần, đặt trang trọng trên linh đường.

Thư Ni nhìn theo ánh mắt của nàng, một tay ôm bụng, vẻ mặt u buồn.

Cô ta dựa vào vai Quý Thời Hoan, thì thầm: "A Hoan... chị dâu chỉ còn lại một mình em..."

Tối hôm đó, Quý Thời Hoan tiễn Thư Ni rời đi.

Chiếc xe màu đen biến mất ở cuối con đường, Quý Thời Hoan đưa tay vào túi, định tìm điện thoại, lại vô tình kéo ra một chiếc khăn tay màu trắng.

Nàng nhớ ra, chiếc khăn tay này là do một vị khách đưa cho nàng lúc an ủi trong linh đường.

Quý Thời Hoan cúi đầu, nhưng căn bản không hề rơi lệ. Nàng định tiện tay nhét lại vào túi, nhưng lúc này mới phát hiện trên khăn tay thoang thoảng mùi hương hoa hồng rẻ tiền.

Giới thượng lưu chính là như vậy, vẻ bề ngoài càng hào nhoáng bao nhiêu, bên trong lại càng dơ bẩn, bỉ ổi bấy nhiêu.

Quý Thời Hoan nhíu mày, ghét bỏ ném chiếc khăn tay vào thùng rác.

Ngay sau đó, nàng cầm ô định quay vào trong. Vừa đi được hai bước, Quý Thời Hoan nghe thấy tiếng động phía sau, quay đầu lại thì thấy một chiếc Rolls-Royce rẽ màn mưa, dừng lại gần đó.

Một người phụ nữ mặc váy đen bó sát bước xuống xe, tháo kính râm, nhìn nàng qua màn mưa.

Tài xế che ô cho cô ta, hai người im lặng đi đến bên cạnh Quý Thời Hoan.

"Quý tiểu thư."

Quý Thời Hoan nhướng mày, nhìn kẻ bại trận dưới tay mình ở kiếp trước.

Người phụ nữ không có ý định tán gẫu, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi đến tiễn Quý tiên sinh, được chứ?"

"Ừ." Quý Thời Hoan xoay người đi vào trong, dẫn đường cho đối phương.

Những người không liên quan đã rời đi hết, trong sân rất yên tĩnh. Tiếng mưa rơi rả rích, Quý Thời Hoan lặng lẽ đếm tiếng bước chân của người phụ nữ đi theo phía sau mình. Bước chân không nhanh không chậm, mang theo một nhịp điệu nào đó, khiến lòng người an yên đến lạ.