Beta Qua Đường Cự Tuyệt Lên Hot Search

Chương 7

Điều này khiến cậu cảm thấy rất hài lòng.

Lúc này, đội ngũ nhân viên chương trình đang bận rộn dựng bối cảnh, lắp đặt máy quay và tiến hành những khâu thử nghiệm cuối cùng.

Còn cậu, với vai trò đội trưởng đội bảo an, ngoài việc phân công nhiệm vụ cho các thành viên ra thì cũng không còn gì phải làm trước khi khách mời xuất hiện.

Như lời đạo diễn từng nói: "Để cậu đứng gác ở quanh trường quay đúng là lãng phí, nhiệm vụ chính của cậu là đi theo và bảo vệ an toàn cho khách mời."

Khúc Thính Dung nghe theo lời khuyên ấy, lặng lẽ ngồi đợi những vị khách nặng ký sắp sửa đến.

Ánh hoàng hôn buông xuống, nhuộm rực khung cảnh quanh bãi biển. Khúc Thính Dung trầm mặc ngồi trên bậc thang gỗ được dựng ngay trước căn nhà tình yêu mà chương trình chuẩn bị.

Đạo diễn nói mấy bậc thang này hai hôm trước được dựng để nhân viên ngồi quay những cảnh trước cửa căn nhà nhỏ. Về sau, nơi này sẽ trở thành một khung hình lãng mạn để ghi lại khoảnh khắc của các vị khách chính.

Toàn thân Khúc Thính Dung đượm trong sắc cam đỏ của hoàng hôn, lạnh lùng mà kiêu ngạo, như là cậu đang chẳng hiểu nổi ngồi trên vài bậc thang này thì có gì mà lãng mạn chứ.

Nhưng dù không hiểu thì hình ảnh cậu ngồi đó, lặng lẽ trong ánh chiều tà đã là sự minh họa hoàn hảo nhất cho hai chữ "lãng mạn" rồi.

Biển xa cũng được phủ lên sắc vàng ấm, gió biển dịu dàng lướt qua làm những sợi tóc mềm của cậu khẽ lay động.

So với sự ồn ào phía trước, nơi này lại tĩnh lặng đến lạ thường.

Mỗi khi có người vô tình liếc về phía ấy đều bất giác nín lặng, không ai nỡ phá vỡ khoảnh khắc ấy cả.

Đạo diễn sớm đã để ý, những ánh mắt lén nhìn kia lặp đi lặp lại, do ông không lên tiếng ngăn cản thôi. Bởi lẽ là một đạo diễn chương trình tình yêu, ông hiểu rõ thế nào là cái đẹp, và khoảnh khắc ấy chính là một cảnh đẹp hoàn hảo không cần dàn dựng.

“Cái gương mặt này, đừng nói là thỉnh thoảng lên hình với tư cách đội trưởng an ninh, tôi thấy kéo cậu ấy lên làm khách mời cũng hoàn toàn ổn luôn đấy chứ...”

Không biết quản lý Thôi Nhất Văn đã lặng lẽ bước tới bên cạnh đạo diễn Lý Phàm Cốc từ lúc nào, ánh mắt đầy cảm thán khi nhìn Khúc Thính Dung dưới ánh hoàng hôn.

Lý Phàm Cốc và Thôi Nhất Văn đã là đối tác gần hai mươi năm, lần này chương trình hẹn hò là giấc mộng ông ấp ủ suốt ba năm trời, sau khi có nguồn đầu tư hùng hậu mới chính thức bắt tay vào sản xuất.

Từng vị khách mời trong chương trình đều là những cái tên được lựa chọn kỹ càng, phải hao tốn vô số nhân tình và thủ đoạn mới mời về được.

Lý Phàm Cốc muốn tạo ra một chương trình vượt xa mọi show truyền hình hiện có và trở thành cột mốc không thể xóa nhòa trong lòng khán giả.

Cho nên từng chi tiết, từng mắt xích đều được ông và Thôi Nhất Văn chăm chút đến hoàn hảo, tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Chỉ để đề phòng những rủi ro nhỏ nhất có thể xảy ra, ông còn đặc biệt đến Cục Cảnh Vệ mời Khúc Thính Dung đích thân tham gia nữa.

Tất nhiên, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt ấy, ông đã biết mình nhặt được bảo vật rồi.

Vị trí đội trưởng đội cảnh vệ thỉnh thoảng xuất hiện trước ống kính là chuyện bình thường.

Nhưng trong đầu đạo diễn Lý đã sớm có một ý tưởng tuyệt diệu, ông đã chuẩn bị sẵn sàng để khai thác triệt để sức hút từ cậu đội trưởng Khúc này.

Vậy nên khi nghe Thôi Nhất Văn cảm thán, ông chỉ khẽ nhếch môi, trong mắt hiện lên một chút tinh ranh.

“Khuôn mặt của Khúc Thính Dung chính là kiểu mà nhìn một lần là không thể quên được, anh nghĩ tôi đi mời cậu ta chỉ vì năng lực thôi sao?”

Thôi Nhất Văn mở to mắt ngạc nhiên: “Đừng nói với tôi là anh đã sớm tính toán đến chuyện này rồi nhé.”

Lý Phàm Cốc khẽ vuốt cằm: “Cũng không hẳn, nhưng ngay khi biết cậu ta đang tạm thời bị điều khỏi nhiệm vụ thì tôi đã lập tức đến thương thảo. Cậu ấy đồng ý đến thật sự là một món quà bất ngờ.”