Xuân Tẫn bật cười, cảm thấy mình làm chủ mẫu rất xứng chức, người khác bận tranh sủng cầu công, còn nàng thì đang chăm sóc tiểu thϊếp của phu quân.
"Tỷ tỷ."
Xuân Tẫn tưởng Phất Tuyết tỉnh rồi, vội vàng ngẩng đầu nhìn, phát hiện nàng chỉ đang nói mê sảng.
Nỗi nhớ nhung đến thế này, xem ra quan hệ nhất định rất tốt.
Hai khắc sau, Đào Chi dẫn nữ đại phu đến, cùng đến còn có Phạm Lê và một đám phu nhân của hắn.
Triệu Thanh Dung bị Phất Tuyết chọc tức, không mấy quan tâm nàng ta, Lâm Tần nhát gan sợ máu, cứ núp trong lòng Phạm Lê, Phạm Lê đứng sau lưng Xuân Tẫn, không lo lắng cho Phất Tuyết như trong tưởng tượng.
Xuân Tẫn có chút tức giận, nói: "Tướng quân, vẫn nên xem Phất Tuyết cô nương trước đi, nàng ta cần chàng hơn nhị phu nhân."
Lâm Tần nghe vậy liền từ trong lòng Phạm Lê ra, lúng túng lui sang một bên.
Phạm Lê nhìn Phất Tuyết một cái, vẻ mặt có chút phức tạp, diễn màn này cũng không phải vì hắn a, cần hắn làm gì? Làm một công cụ là được rồi.
"Nàng ở bên cạnh nàng ta, nàng ta sẽ an tâm hơn."
Nói rồi nhét tay Phạm Lê vào tay Phất Tuyết, muốn thoát thân, nào ngờ Phất Tuyết hất tay Phạm Lê ra, còn rất chán ghét mà rên lên một tiếng.
Xuân Tẫn nghi hoặc nhìn Phạm Lê, Phạm Lê sờ sờ mũi, vẻ mặt ngượng ngùng.
Thấy chưa, đã bảo nàng ta không cần ta, cứ nhất quyết để ta mất mặt trước nhiều người như vậy, giờ nàng hài lòng rồi chứ? Nữ nhân lạnh lùng vô tình!
Phất Tuyết lại nắm lấy tay Xuân Tẫn, lần này còn mạnh hơn lần trước, như muốn bóp nát cổ tay nàng.
Xuân Tẫn đau đến hít khí, lại không thể nói gì với người thần trí không rõ, chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Biết thế hôm qua đã chạy rồi, đúng là tạo nghiệt!
Nữ đại phu muốn cởϊ qυầи áo của Phất Tuyết, Phạm Lê lập tức xoay người: “Đừng đừng đừng" mấy bước đã chạy ra ngoài.
Xuân Tẫn nhìn vạt áo hắn biến mất ở cửa, vẻ mặt khó tả. Không danh không phận mang người ta từ biên quan về, bây giờ lại biết tránh hiềm nghi, đúng là bệnh hoạn.
Quần áo của Phất Tuyết đã bị vảy máu dính vào da thịt, lúc lột ra đau đến toát mồ hôi lạnh, miệng không ngừng rêи ɾỉ đau đớn.
Xuân Tẫn cũng chẳng khá hơn, đau đến nhe răng trợn mắt, mặt mũi méo mó.
Nhìn yếu ớt như vậy, sức tay lại mạnh thật, nếu không phải nàng từ nhỏ đã lớn lên hoang dã, cổ tay này đã bị bóp nát rồi.
Vết thương của Phất Tuyết cần phải khâu lại, nữ đại phu mở hộp thuốc ra, bày ra ba cái lọ sứ.
"Đây đều là thuốc giảm đau, từ trái sang phải lần lượt là một lượng bạc, mười lượng bạc, một lượng vàng."
Xuân Tẫn nhìn cái lọ to bằng cục cứt mũi, vừa định mặc cả thì nghe nữ đại phu nói: "Vị cô nương này vết thương rất nặng, ta khuyên nên dùng thuốc giảm đau một lượng vàng, để khỏi phải chịu khổ khi khâu vá."
"Một lượng vàng có gì khác với những loại khác?"
Một lượng vàng đủ cho người dân thường sống một năm, nàng phải xem thử nó đắt ở chỗ nào.
"Lọ này còn có thêm thuốc tê, bôi lên thì người bị thương sẽ lập tức không còn cảm thấy đau nữa, có thể bớt chịu nhiều đau đớn."
Triệu Thanh Dung nói: "Vậy thì dùng loại rẻ tiền cho nàng ta, để nàng ta chịu nhiều đau khổ một chút."
Xuân Tẫn liếc nàng ta một cái, nàng ta lập tức rụt cổ lại, trốn sau lưng tứ phu nhân Kim Thiển, trên mặt tuy vẫn còn bất mãn, nhưng lại không dám nói thêm lời nào.