Nhũ mẫu này của nàng là một người thô lỗ, tính tình nhanh nhẹn dũng mãnh thẳng thắn, sẽ không nói lời hay, kiếp trước Tôn ma ma vẫn khuyên nàng chấp nhận hiện thực, sống qua ngày với cô gia cho thật tốt.
Lộc Vi Miên không thích nghe, tùy hứng làm ầm ĩ với bà một trận, chủ tớ ly tâm trước đại hôn.
Nhưng kiếp trước lúc xét nhà, vẫn là Tôn ma ma yểm hộ nàng chạy trốn, lại bị truy binh một đao chém chết ở trước mặt nàng.
Cảnh tượng trước mắt này chắc là hôm qua nàng đã đưa Tôn ma ma đến trong viện của mẫu thân, đổi thành một ma ma khác trong phủ để đưa đến phu gia.
Lộc Vi Miên nhìn bà đến xuất thần, Tôn ma ma nói gì nàng cũng không nghe rõ.
Tôn ma ma tiến lên lôi kéo nàng đi ngâm người, Lộc Vi Miên sờ đến tay Tôn ma ma mới cảm thấy tất cả đều là chân thật, nàng nhẹ giọng mở miệng, “Là lỗi của ta.”
Tôn ma ma nhất thời không kịp phản ứng, bước chân bỗng dưng ngừng lại, quay đầu lại nhìn Lộc Vi Miên đột nhiên xin lỗi.
Dù sao ở trong lòng bà, chưa bao giờ cảm thấy Lộc Vi Miên nổi giận là sai. Ở trong mắt bà, đứa nhỏ này chỉ là cáu kỉnh mà thôi, vẫn là Miên Miên ngoan của bà.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Tôn ma ma quay đầu nhìn về phía Mộ Vân và Mộ Vũ.
Mộ Vân và Mộ Vũ cũng lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Có lẽ là cô nương đã gặp ác mộng, sau khi tỉnh lại cứ như vậy...”
Tôn ma ma cẩn thận nghĩ lại cũng đúng, cô nương nhà bọn họ vẫn không muốn gả, gặp ác mộng trước khi thành thân cũng bình thường.
Hơn phân nửa là đã bị dọa.
“Ngày tốt lành này có gì sai hay không sai chứ,” Tôn ma ma nâng khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của Lộc Vi Miên lên, lau nước mắt, “Đừng sợ, ngày sau nếu ở chịu ủy khuất ở nhà phu quân, về nhà nói với lão bà tử, ta sẽ đi lấy lại thể diện cho người.”
“Nếu cô gia thật sự đã làm sai, lão gia phu nhân chắc chắn sẽ giúp xin thánh chỉ hòa ly cho người, chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này trước đã, đừng khóc.”
Tôn ma ma nói xong liền gọi tỳ nữ nhanh chóng hầu hạ Lộc Vi Miên rửa mặt chải đầu, sau đó đi ra ngoài hồi âm với phu nhân.
Bà vừa ra khỏi cửa, bả vai đã bị người ta đυ.ng mạnh một cái.
Tôn ma ma lảo đảo một bước, đang muốn mắng chửi, người đối diện giả bộ khách sáo cười nói, “Thì ra là Tôn ma ma, không phải người nên ở tiền viện, sao lại tới đây rồi.”
Tôn ma ma thấy là Từ Hoa, dù sao cũng là ma ma quản gia mà Lộc Vi Miên định đưa đến Phong phủ, bà cũng không tiện nói gì, chỉ xụ mặt, “Phu nhân gọi ta đến xem cô nương đã dậy chưa.”
“Cô nương đã phân phó, chuyện nơi này cứ đến tìm ta là được, tránh cho người chăm sóc phu nhân xong còn phải chăm sóc cho tiểu thư, lại lao tâm hao tổn tinh thần.” Từ Hoa giả tạo nói xong, thu lại khuôn mặt tươi cười quay đầu đi vào trong phòng.
Trong lời ngoài lời là đang chèn ép bà, nói cô nương không cần bà nữa.
Tôn ma ma cũng không thèm nghe bà ta châm ngòi, kéo kéo cổ áo, chịu đựng ra khỏi sân Lộc Vi Miên rồi mới nói thầm, “Nói hay thật, giống như là đánh rắm vậy.”
Trong phòng, sau khi Lộc Vi Miên rửa mặt chải đầu xong liền ngồi trước bàn trang điểm.
Mộ Vân và Mộ Vũ dùng sức giúp che giấu dấu vết khóc lóc của nàng, nhưng che tới che lui vẫn là một mảnh hồng nhuận khiến người khác thấy mà thương.
Chuyện này cũng không thể trách cô nương của bọn họ, rõ ràng tháng trước, Thái tử điện hạ còn chuẩn bị đưa sính lễ đến hỏi cưới cô nương bọn họ làm Thái tử phi, kết quả biên quan truyền đến tin chiến thắng, Phong Chẩn lãnh binh xuất chinh thu hồi thành trì vào mấy năm trước hồi kinh. Thiên sư nói ngày Phong Chẩn hồi kinh, trên trời xuất hiện vòng trăng Thất Tinh, ngôi sao Khai Dương đỏ tím kéo đuôi, là tướng tinh giáng thế, là điềm báo vận mệnh quốc gia rộng mở, cần phải hậu đãi, nếu có thể phối hôn với sao nữ Ngọc Hành định thế an bình thì chính là đại cát.
Đương kim thánh thượng thờ phụng quỷ thần, lúc này mừng rỡ, thăng quan gia tước phong thưởng trắng trợn. Cả nước tìm kiếm sao nữ Ngọc Hành chuyển thế, dựa theo ngày sinh bát tự mà tìm được Lộc Vi Miên.
Hoàng đế ban hôn, kháng chỉ là tội lớn chém đầu.